Trình Thanh Lam cảm thấy chiều nay là thời khắc lãng mạn nhất, dịu dàng nhấttừ khi cô thức tỉnh tới nay. Thậm chí cô có thể chắc chắn, cả đời côcũng không thể quên buổi chiều này.
Ánh trời chiều trong veo ấm áp buổi đầu thu, người máy rất tận tâm điềuchỉnh cường độ ánh sáng trên bề mặt để hai mươi mét vuông bên trong taxi vẫn giữ nguyên màu vàng óng ánh ấm áp. Có lẽ cho rằng Diệp Diễm làngười có chức vị, người máy cực kỳ cung kính tận tụy.
Vốn là có hai chiếc ghế dựa êm ái nhưng Diệp Diễm lại đứng dậy ôm lấy Trình Thanh Lam, ngồi xuống ghế của cô, để cô ngồi trên đùi anh. Tư thế vôcùng tự nhiên, cũng không phải chưa từng ôm ấp nhưng Trình Thanh Lam lại đỏ mặt ngay trước mặt người máy. Người máy cực kỳ tận tâm vọt tới, đưatay điều chỉnh chiều rộng chiếc ghế. Ghế dựa lập tức rộng thêm, đủ không gian cho hai người. Trình Thanh Lam liền giùng giằng muốn xuống khỏingười Diệp Diễm.
Diệp Diễm chỉ liếc nhìn hờ hững nhưng đủ để khiến người máy luống cuống.
Vì vậy người máy nhỏ xinh lại lao đến bên ghế của hai người lần nữa, thửdò xét điều chỉnh ghế trở về chiều rộng cho một người, thậm chí còn hẹphơn trước. Lúc này Diệp Diễm mới tặng người máy một nụ cười tán dương,người máy khẽ khom người.
Hai cánh tay thon dài của Diệp Diễm ôm chặt cô gái không ngoan ngoãn trong lòng, vùi đầu lên vai cô: “Đừng ngọ nguậy.”
Vì vậy Trình Thanh Lam không dám ngọ nguậy nữa, nhìn chằm chằm về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-thoi-loan/2952983/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.