Người đàn ông cười, rõ ràng chiều cao hai người tương đương nhưng lại khiếncho đám người Hoàng Địch Linh sinh ra ảo giác bị người đàn ông này nhìntừ trên cao xuống. Ánh mắt anh ta chậm rãi quét qua bảy người nửa đứngnửa nằm kia, gằn từng chữ: “Tôi tới tặng cho các anh một con đườngsống!”
Anh ta đi tới đứng giữa mấy người đàn ông, không để ý chuyện mình bị mấy nòng súng vây quanh, nhìn thẳng vào Hoàng Địch Linh.
“Đường sống gì cơ?” Ánh mắt lo lắng của Hoàng Địch Linh liếc nhìn người đànông nhàn nhã trước mặt, sự bình tĩnh tự tin của anh ta khiến Hoàng ĐịchLinh khó chịu.
Anh ta liếc nhìn một lượt, giọng nói vừa chậm vừa trầm: “Đầu hàng Diệp Diễm chỉ còn một con đường chết. Theo tôi, các anh không chỉ có đường sống,còn có thể thực hiện mục tiêu của mình.”
Mấy người đàn ông nhìn nhau, cuối cùng nhìn thủ lĩnh Hoàng Địch Linh củahọ. Hoàng Địch Linh cũng không tin có chuyện tốt như vậy, càng không tin tưởng người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình lại có khả năngnhư vậy. Hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông này: “Vậy anh nói xem,tình hình bây giờ chúng tôi đã không còn đường để đi, anh sẽ cho chúngtôi đường sống thế nào đây?”
Người đàn ông liếc nhìn hắn: “Chú ý giọng điệu của anh.”
Anh ta giơ tay lên, chậm rãi chỉ về phía sau mọi người.
“Phía Bắc? Vùng đất Zombie?” Hoàng Địch Linh gần như bật cười, nói đầy dữ tợn, “Đó là đường sống mà anh nói?”
Trong nháy mắt, người đàn ông vừa nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-thoi-loan/2952981/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.