Bầu trời vẫn mang màu xám chì, tầng mây mỏng bao quanh mặt trời, tạo thànhmột vầng sáng màu đỏ nhạt. Một chiếc chiến xa chạy bằng điện màu xámtrắng đang lặng lẽ di chuyển dọc theo quãng đường đổ nát hoang vu. Vìđịa thế gập ghềnh lại thêm những đống gạch đá nằm rải rác chắn lối đi,nên dù chiếc chiến xa đã vận hành với tốc độ cao nhất, nhưng cũng phảimất bốn giờ mới đi hết quãng đường dài một trăm năm mươi kilomet.
Bởi vì buổi sáng thức dậy quá sớm, lại còn bị thương gân cốt cộng thêm việc Diệp Diễm yên lặng chuyên tâm lái xe suốt quãng đường khiến Trình Thanh Lam quá nhàm chán, nên không cẩn thận ngủ gà gật. Đến khi cô đột nhiênmở mắt tỉnh dậy, Diệp Diễm mới cho cô biết đã sắp đến sở chỉ huy củaquân đội phương Bắc.
“Chắc còn khoảng mười phút nữa là đến nơi.” Diệp Diễm nói. Mặt đường dầnthoáng hơn, cứ cách năm trăm mét lại có một binh lính đứng gác. Bọn họđều rối rít nghiêm chỉnh giơ tay chào khi nhìn thấy xe chuyên dụng củangười thống trị cao nhất trong quân đội.
“Đúng rồi, Diêp Diễm!” Trình Thanh Lam nói: “Lúc trước tôi làm quản lý hànhchính, chắc anh cũng biết, đó chính là quản lý mấy việc vặt vãnh. Khôngphải quân đội của anh thiếu người quản lý hậu cần sao? Anh có thể cânnhắc tôi không?”
Thấy gương mặt không biểu lộ cảm xúc của Diệp Diễm hơi liếc nhìn cô, TrìnhThanh Lam tiếp tục nói: “Anh đừng khinh thường tôi, trước kia tôi rấtlợi hại đó! Hôm qua đi xem nông trường mỏ quặng với anh, tôi cảm thấyviệc sản xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-thoi-loan/2952968/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.