Chương trước
Chương sau
Bầu trời vẫn mang màu xám chì, tầng mây mỏng bao quanh mặt trời, tạo thànhmột vầng sáng màu đỏ nhạt. Một chiếc chiến xa chạy bằng điện màu xámtrắng đang lặng lẽ di chuyển dọc theo quãng đường đổ nát hoang vu. Vìđịa thế gập ghềnh lại thêm những đống gạch đá nằm rải rác chắn lối đi,nên dù chiếc chiến xa đã vận hành với tốc độ cao nhất, nhưng cũng phảimất bốn giờ mới đi hết quãng đường dài một trăm năm mươi kilomet.

Bởi vì buổi sáng thức dậy quá sớm, lại còn bị thương gân cốt cộng thêm việc Diệp Diễm yên lặng chuyên tâm lái xe suốt quãng đường khiến Trình Thanh Lam quá nhàm chán, nên không cẩn thận ngủ gà gật. Đến khi cô đột nhiênmở mắt tỉnh dậy, Diệp Diễm mới cho cô biết đã sắp đến sở chỉ huy củaquân đội phương Bắc.

“Chắc còn khoảng mười phút nữa là đến nơi.” Diệp Diễm nói. Mặt đường dầnthoáng hơn, cứ cách năm trăm mét lại có một binh lính đứng gác. Bọn họđều rối rít nghiêm chỉnh giơ tay chào khi nhìn thấy xe chuyên dụng củangười thống trị cao nhất trong quân đội.

“Đúng rồi, Diêp Diễm!” Trình Thanh Lam nói: “Lúc trước tôi làm quản lý hànhchính, chắc anh cũng biết, đó chính là quản lý mấy việc vặt vãnh. Khôngphải quân đội của anh thiếu người quản lý hậu cần sao? Anh có thể cânnhắc tôi không?”

Thấy gương mặt không biểu lộ cảm xúc của Diệp Diễm hơi liếc nhìn cô, TrìnhThanh Lam tiếp tục nói: “Anh đừng khinh thường tôi, trước kia tôi rấtlợi hại đó! Hôm qua đi xem nông trường mỏ quặng với anh, tôi cảm thấyviệc sản xuất phân công tổ chức chưa được tốt, cũng không đáp ứng đượcnhu cầu của quân đội. Hơn nữa, hai cái xưởng nhỏ kia của anh hiện đangcó sản lượng dồi dào. Nếu để tôi đảm nhận, tôi cảm thấy có thể khiến cho các sản phẩm càng thêm phong phú...”

“Được rồi!” Diệp Diễm cắt ngang lời cô: “Tôi cũng không hoài nghi lời emnói.” Anh nhìn thẳng vào mặt cô: “Nhưng mà, sao em không nghĩ nên làmsao để thỏa mãn nhu cầu của tôi mà lại lo lắng cho nhu cầu binh lính của tôi?”

“Đang nghĩ, đang nghĩ.....!” Trình Thanh Lam bỗng nhiên cảm thấy khi anh không cười thật đúng là đáng sợ.

Nói là sở chỉ huy phòng vệ của phương Bắc, nhưng cũng chỉ là một ngôi nhànhỏ hai tầng. Bởi vì từng chịu sự tấn công của Zombie nên sở chỉ huytừng đứng vững như thành đồng nay chỉ còn là một cái vỏ bọc. Mấy sĩ quan của sở chỉ huy nhìn thấy Diệp Diễm đều vô cùng vui mừng. Còn thấy DiệpDiễm dẫn theo một người phụ nữ nên mọi người lại ngượng ngùng không dámnói chuyện.

Xế chiều Diệp Diễm và đội trưởng sở chỉ huy lái xe tuần tra tường phòng hộ và đội quân thủ vệ vùng lân cận. Chiến xa điện chậm rãi chạy dọc theobức tường cao mười mét được đúc bằng kim loại. Diệp Diễm và đội trưởngngồi ở hàng ghế trước, anh cẩn thận hỏi về tình hình phân bố binh lực và khá tán thưởng.

Đến nơi đóng quân quan trọng, ba người xuống xe. Tiểu đội trưởng phụ tráchnơi đó nhanh chóng chạy ra. Cậu ta là một thanh niên mắt sáng mày rậmvừa hai mươi tuổi.

“An Trì, lâu lắm không gặp!” Diệp Diễm bước đến vui mừng bắt tay cậu thanhniên. Người thanh niên giậm chân đứng nghiêm nói: “Xin chào sếp! Hoannghênh sếp đến kiểm tra!”

Diệp Diễm gật đầu rồi đi theo An Trì về phía trước. Anh đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu nói: “Đi theo tôi!”. Trình Thanh Lam vẫn đang đứngngoan ngoãn bên cạnh mỉm cười gật đầu. An Trì tò mò quay đầu lại nhìnthấy một người phụ nữ điềm đạm nho nhã, cậu sáng trí nhanh nhẹn chào:“Chào chị dâu!”

Trình Thanh Lam nóng mặt định phản bác, nào ngờ khi thấy ánh mắt Diệp Diễmđang quay đầu nhìn cô thì lại không thốt nên thành lời.

Diệp Diễm khựng lại, sa sầm mặt nói với An Trì: “Càn quấy!” An Trì nhất thời sửng sốt, cho rằng bản thân biến khéo thành vụng ngượng ngùng muốn xinlỗi Trình Thanh Lam, lại nghe Diệp lão đại vốn luôn tích chữ như vàng bổ sung thêm: “Bây giờ còn chưa phải!”

Vì thế cả đám người An Trì bừng tỉnh đại ngộ tươi cười nhìn cô. Cô vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng cũng trở nên êm ái.

Bức tường kéo dài vài cây số cao đến mười mét này được quân địa phương coigiữ gọi là “Tường Zombie”. Tên nghe có vẻ đáng sợ nhưng lại rất chínhxác - Bởi vì bên kia tường chính là vùng đất của Zombie.

“Năm đó làm sao thi công xây được bức tường cao đến thế này vậy?” TrìnhThanh Lam nói với vẻ nghi ngờ. Tình hình chiến đấu căng thẳng như vậy,anh đã làm bằng cách nào?

“Dùng người máy cỡ lớn chưa bị hủy diệt.” Diệp Diễm nhẫn nại giải thích,“Cũng không khó khăn gì, mỗi phút có thể tự động xây được một mét.”

Trình Thanh Lam gật gật đầu. Cho dù có công nghệ hỗ trợ, nhưng bảo đảm chotường Zombie được thi công hoàn thành thì việc không ngừng đánh đuổi lực lượng Zombie xông vào cũng là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ.

Cô theo Diệp Diễm đi lên đài canh gác cao mười mét, rộng khoảng ba métvuông, được xây dựng trên giá bằng sắt thép. Cứ cách năm trăm mét thì có một đài canh gác, duy trì giám sát bọn Zombie bên kia tường 24/24.

Đứng ở trên cao, Trình Thanh Lam gần như có thể tưởng tượng ra tình hìnhchiến đấu kịch liệt năm đó. Vẫn là bầu trời mang một màu xám chì nhưvậy, lại xuất hiện từng nhóm Zombie không ngừng tiến lên. Những ngườilính cầm vũ khí đối kháng với chúng. Người máy vĩ đại tăng nhanh tốc độxây dựng tường rào. Dường như cô có thể nhìn thấy Diệp Diễm cầm súngxung phong xông vào đám Zombie. Lúc ấy anh nổi giận gầm lên một tiếngrồi cầm súng bắn phá xung quanh. Bản thân cũng không thể ức chế hóa thân thành thú.

“Muốn nhìn thấy Zombie không?” Diệp Diễm nói nhỏ bên tai, cắt ngang suy nghĩcủa cô. Cô ngẩng đầu nở nụ cười nhìn gương mặt anh tuấn cương nghị lạnhlùng của anh: “Được!” Ánh mắt Diệp Diễm hơi ngây ngẩn, gần như anh không thể khống chế ý nghĩ muốn cúi đầu chạm môi vào nụ cười tươi tắn của cô. Mà cả đám An Trì bên cạnh đã kinh ngạc chết lặng vì nhìn thấy Diệp Diễm nhẫn nại dẫn đường cho cô gái này. Bọn họ nhận định cô chắc chắn làngười phụ nữ của sếp họ rồi.

Diệp Diễm vẫy tay ra hiệu cho người lính trinh sát đứng trước khẩu súng máytránh ra. Anh đứng sau lưng ôm lấy Trình Thanh Lam đứng trước khẩu súngmáy: “Nhìn kính ngắm đi!”

Cô nghe lời nhoài người lên súng máy, mắt phải nhắm vào kính ngắm…

“A…!” Cô hô nhỏ một tiếng. Sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Phía sau, Diệp Diễm đã ôm nhẹ thắt lưng của cô từ lúc nào không hay, “Đừng sợ!”

Cô gật gật đầu, hít sâu bình tĩnh, rồi tiếp tục nhìn….

Nếu kiến trúc vùng đất chết còn có thể xem là đống hoang tàn đổ nát. Vậythì cảnh tượng trong kính ngắm kia quả thực có thể xem là địa ngục! Nhàcao tầng trước mắt đã không còn nguyên vẹn, những vết máu khô đỏ sậm tolớn khiến các tòa nhà nhuốm màu âm u đáng sợ. Trình Thanh Lam không thểtưởng tượng ra đó là máu tươi của bao nhiêu người. Phải có năng lực thếnào mới có thể khiến cho trời đất cũng phải thê lương ảm đạm đến thế?

Một vài cửa sổ của tòa nhà lớn đã bị hư hỏng, có vài điểm đen đang nằm đó.Nhìn kỹ lại, hóa ra là thi thể hoàn chỉnh hoặc không hoàn chỉnh của conngười! Chúng vẫn nằm đó không hề nhúc nhích, như đã qua trăm ngàn năm.

Mà khủng khiếp nhất chính là không xa tầm nhìn, ước chừng có khoảng nămsáu chục người đứng sững tại chỗ không hề nhúc nhích. Quần áo toàn thânhọ đều tả tơi, thậm chí có kẻ không một mảnh vải che thân. Bọn họ giốngnhư những tượng sáp bị vết máu ăn mòn. Hoặc là, chỉ giống như nhữngngười bình thường đang đứng thẫn thờ trên đường. Bỗng nhiên cô nhận thấy bên phải tầm nhìn chợt xôn xao. Trình Thanh Lam chỉ có thể trông thấytừ xa có một cặp đùi trắng nõn nà của phụ nữ đang giãy dụa loạn xạ giữakhông trung. Xung quanh có rất nhiều người bổ nhào đến, dần dần vây kíncô ta, che mất cặp đùi trắng kia.

Hai mắt Trình Thanh Lam đột nhiên rời khỏi kính ngắm. Cô xoay người đối mặt với Diệp Diễm, nói vô cùng khó khăn: “Có phải vùng đất Zombie không còn người nào ở đó không?”

Diệp Diễm trầm mặc một chút rồi nói: “Không loại trừ việc còn có người sống sót. Nhưng chúng ta cũng không thể làm gì!”

“Chúng ta xuống đi. Tôi xem đủ rồi!” Trình Thanh Lam nói, “Diệp Diễm, tôi muốn nói một cách chân thành. Việc mà các anh đã làm quả thực rất vĩ đại.Tôi thật sự rất kính nể các anh!”

Diệp Diễm liếc mắt nhìn cô sâu xa nhưng lại không nói gì.

===============

Buổi tối hôm đó, Diệp Diễm và Trình Thanh Lam xuất phát tới phố Lan Sĩ - Nơi cách sở chỉ huy khoảng hai mươi kilomet - Cũng là nơi mà người đàn ôngthần bí kia đã nói cho Trình Thanh Lam biết. Diệp Diễm sai An Trì dẫntheo năm mươi tên lính khỏe mạnh, lái hai chiếc chiến xa với một ít vũkhí hạng nặng đi theo sau cách xe anh một kilomet.

Việc huy động nhiều binh lực như vậy có thể cho thấy được Diệp Diễm đánh giá đối thủ khá cao. Trình Thanh Lam đã mở toàn bộ vũ trang, Diệp Diễm cũng cầm súng laser tiểu liên trong tay, trên lưng đeo đầy đạn dược. Haingười dừng lại cách nơi đó năm kilomet, bắt đầu đi trong đêm đen với tốc độ cực nhanh.

Tối nay ông trời vô cùng phối hợp, từ vùng đất Zombie, từng trận gió phầnphật che giấu tiếng bước chân của hai người. Đặc biệt trước khi hànhđộng, Diệp Diễm đã hướng dẫn sơ qua cho Trình Thanh Lam về nhịp thở vàbước chân phù hợp, giúp cô có thể di chuyển cấp tốc lại không bị ai phát hiện.

Phố Lan Sĩ đã từng là một con phố nổi tiếng về mua sắm, cũng là nơi đượcphụ nữ yêu thích nhất. Nhưng nay chỉ còn lại một con đường lớn âm u vàtòa nhà hai bên đường bị tàn phá nghiêm trọng. Trong không khí trầmlặng, trên mặt đất còn có một chiếc giày cao gót của phụ nữ bị bỏ lại và tơ lụa rách nát tung bay trong gió. Cả con đường đều yên ắng, chỉ cótầng nhà dưới cùng còn ẩn hiện ánh sáng nhạt, phảng phất như ma trơiđang lay động trong gió.

Diệp Diễm và Trình Thanh Lam nhanh chóng mai phục tại bức tường cách tòa nhà kia không đến năm trăm mét, dỏng tai lên lắng nghe. Quả nhiên có tiếngngười truyền đến, nhưng quá xa nên không nghe thấy rõ ràng. Diệp Diễmnhìn ra ngoài, đoán chừng binh lực của An Trì cũng đã mai phục cách đâyhai kilomet rồi. Hai người liếc nhìn nhau rồi cầm súng đi đến gần tòanhà kia.

Đây thì ra là một khách sạn. Năm người đàn ông cao lớn chia nhau ngồi trênmấy chiếc sô pha bọc nhung rộng rãi. Trình Thanh Lam nhận ra trong đó có hai kẻ đã từng đến tìm mình.

Chỉ nghe trong đó có một người đàn ông nói: “Lão tam, khi nào bọn họ mới về?”

Trình Thanh Lam nhíu mày. Thì ra bọn họ không chỉ có năm người.

Một người đàn ông có dáng người khỏe mạnh khác đáp: “Chắc khoảng hai ngày.”

Người đàn ông lúc nãy lại nói: “Thuộc hạ của Diệp Diễm đúng là ngu xuẩn, thàchịu chết cũng không chịu hợp tác với chúng ta. Hi vọng thượng úy biênphòng Nam Thành sẽ không khiến chúng ta thất vọng!”

Sắc mặt Diệp Diễm đột nhiên tối lại. Trình Thanh Lam cũng cảm thấy vô cùngbất ổn. Vì sao nhóm đàn ông bụng dạ khó lường này lại muốn liên lạc vớiNam Thành?

“Tên lính đánh thuê Đinh Nhất kia làm sao đây?” Có người hỏi.

Người đàn ông đó nói: “Giết!”

Hơi thở Trình Thanh Lam chợt dồn dập thêm. Những người đàn ông trong phòngđều dừng lại một chút. Diệp Diễm hơi nhíu mày, ôm cô qua một bên nhanhnhư cắt.

“Pằng pằng pằng…!” Tiếng súng bắn về phía bên này. Một bên tường sụp đổ, nămngười đàn ông trong phòng đều biến thân mở trang bị. Họ ghìm súng, bướctừng bước đến gần đống đổ nát.

“Là tôi!” Một giọng nữ lảnh lót vang lên, mấy người đàn ông đều sửng sốt.

Trình Thanh Lam bò ra khỏi đống hoang tàn, mặt mày lấm lem cười khinh thường: “Bọn anh đều hoan nghênh người khác như vậy sao? Uổng cho các người đều là đàn ông!” Giọng nói châm chọc của cô mang theo sự uể oải, êm áinhưng cũng mạnh mẽ, khiến mấy người đàn ông sững lại.

“Trình Thanh Lam, cô nghĩ thông rồi à?” Người đàn ông cầm đầu nở nụ cười.

“Không!” Trình Thanh Lam lắc đầu, mặt hắn ta biến sắc. Cô lại nói tiếp: “Tôi chỉ muốn nói cho các anh biết, đừng đi giết người lung tung nữa. Các anh có biết vì các anh giết người, Diệp Diễm đều đổ hết lên đầu tôi, còn truysát tôi khắp nơi khắp chốn không?”

Hắn ta cười ha ha rồi đột nhiên dừng lại: “Chung quy cô vẫn là đồng loạivới chúng tôi. Cũng có ngày cô sẽ trở thành một phần tử của chúng tôithôi.”

Trình Thanh Lam cắn môi: “Vì sao các anh muốn giết Đinh Nhất?”

Hắn ta khinh bỉ: “Sao hả, cô đau lòng rồi à? Hắn ta không chịu giao binhlực của hắn cho tôi. Tôi chỉ có thể giết hắn. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽkhông giết cô. Cho dù là động vật cũng sẽ không giết đồng loại. Cô đượcan toàn!”

Lời người đàn ông còn chưa dứt, chỉ thấy một bóng dáng nhào về phía hắn từsau lưng bằng tốc độ như tia chớp! Phản ứng của người đàn ông cũng coinhư nhanh chóng, bỗng nhiên hắn xoay người, nghênh mặt với cái bóng kia. Chỉ nghe vài tiếng “Rắc rắc rắc" vang lên, hai người nhanh như tia chớp, vài lần nâng súng nhắm vào ngực đối phương lại đều bị đối phương tránh thoát khó hiểu.

Những người khác nhìn đến hoa mắt. Bởi vì khoảng cách quá gần nên không dámnổ súng giúp đỡ. Một người đàn ông chợt nhớ ra, cầm súng lên định tìmTrình Thanh Lam lại phát hiện không thấy cô đâu.

Mà nơi ngã tư đường tối đen, có tiếng bước chân dồn dập vang lên, vang vọng khắp bốn phương tám hướng của tòa nhà.

Rốt cục, chỉ nghe một tiếng súng vang lên, hai người đang đánh nhau độtnhiên tách ra, đều tự lùi ra ngoài hơn mười mét. Trình Thanh Lam ẩn thân trong bóng tối đột nhiên lao ra túm lấy vai phải của Diệp Diễm, nhanhchóng rút lui. Phía sau bức tường đang sập ầm ầm có một ngọn đèn chóimắt chợt sáng lên. Chiến xa chậm rãi chạy đến, những người lính cũngđang cầm súng chạy theo.

Vai phải Diệp Diễm bị con dao nhọn của đối phương đâm một nhát sâu đến tậnxương, máu chảy đầm đìa. Trình Thanh Lam lấy từ trong túi quần ra mộtviên thuốc giải độc nhét vào miệng anh. Anh nhíu mày nuốt vào rồi lậptức bỏ tay Trình Thanh Lam ra, giương súng nhắm về phía đại sảnh.

Còn trong đại sảnh, người đàn ông cầm đầu vốn đã trúng một nhát của DiệpDiễm, chậm rãi bò lên từ dưới đất. Đùi phải lộ rõ một vệt máu loang lổ.Bốn người đàn ông khác đứng sau lưng hắn đều nâng súng lên, nhắm vàovòng vây bốn phía.

“Két!” “Két!” “Két!” Đại sảnh bị đèn quân dụng cực mạnh chiếu sáng như banngày. Binh lính yên lặng cầm súng hoặc ngồi hoặc đứng bên cạnh chiến xa. Chỉ cần một động tác của Diệp Diễm, họ có thể bắn tan xác năm người đàn ông trong đại sảnh này.

Cục diện hết sức căng thẳng. Căn phòng bao trùm bởi sự im lặng chết chóc.Trình Thanh Lam được Diệp Diễm bảo vệ sau lưng, hồi hộp đến mức khôngnói nên lời. Chỉ nhìn thấy vết thương sâu hoắm nơi tấm lưng dày rộng vàvai của Diệp Diễm, trong lòng cô dâng lên sự cảm động và niềm chua xótkhó tả. Cô không thể làm gì, chỉ có thể chậm rãi bước sang bên, dựa vàochiến xa. Nòng súng trên tay trái nhắm thẳng vào tên cầm đầu.

Tên cầm đầu đang bị thương kia bỗng nở nụ cười: “Diệp Diễm, không ngờ anhlại có thể đánh ngang tay với tôi! Không hổ là người thống trị của vùngđất chết. Thế nhưng, anh cho rằng chỉ với mấy chục binh sĩ, có thể bắtđược bọn tôi sao?”

Hắn nâng tay trái lên bằng tốc độ kinh người, nhắm trúng đầu Diệp Diễm từkhoảng cách xa mấy mét: “Anh đúng là không biết thương tiếc tính mạngcủa binh lính!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.