Màn sương đêm giăng kín, ánh trăng soi ảm đạm, căn nhà lớn tĩnh lặng, DiệpDiễm bước vào phòng của Trình Thanh Lam. Phát hiện cô đang chống cằm thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe được tiếng Diệp Diễm bước vào, cô quayđầu, gương mặt thoáng vẻ mơ màng, sau đó lại được nụ cười thay thế.
Diệp Diễm đứng cách cô không đến hai mươi centimet, quen thuộc tìm lấy tay trái của cô, nắm trong tay.
“Ôi, không được nắm tay nha!” Trình Thanh Lam đùa: “Nam nữ thụ thụ bất thân!”
“Nam nữ... thụ thụ bất thân?” Diệp Diễm lặp lại câu ngạn ngữ xa lạ này, cũng từ chối cho ý kiến chỉ cúi đầu nhìn cô: “Chúng ta ra ngoài xem thửtrang bị của em.”
Diệp Diễm dắt tay cô, một lần nữa đi đến gara ở quảng trường, nơi mà họ đãgặp nhau lần đầu tiên. Buổi tối ở nơi đây không một bóng người, chỉ cólàn gió lành lạnh từ từ thổi qua, trên đất phản chiếu hai chiếc bóng một lớn một nhỏ.
Trình Thanh Lam nghe lời mở trang bị ra. Diệp Diễm bắt đầu xem xét từ đầu cô.
“Mũ hồng ngoại thông minh chống đầu đạn hạt nhân...” Tay anh mơn trớn thứtrong suốt đang bao bọc trước trán cô: “Quả thật là đồ tốt. Dùng thếnào?”
Trình Thanh Lam ngẫm nghĩ: “Ừm, nó có thể dùng để xác định mục tiêu.” Thấyanh vẫn chưa rõ lắm, cô nói tiếp: “Nó có thể tự động xác định mục tiêu,sau đó báo thông số căn bản của mục tiêu đó. Nếu lúc đó tôi nổ súngkhông chính xác, viên đạn vẫn có thể tự đuổi tới mục tiêu.”
Diệp Diễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-thoi-loan/2952967/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.