Bầu trời đêm giống nhưmột tấm màn màu đen bao phủ xuống mặt biển, từng tầng mây đang cuồn cuộn trongđó.
Gió thổi ngày càng mạnhhơn khiến chiếc thang dây cứ đung đưa.
Phương Thần nắm chặt haibên thang, lần từng bước một, cô nhìn qua khe hở của hàng lan can, nhìn vàotrong mắt của người đối diện một hồi lâu.
Phương Thần đã bị HànDuệ thuyết phục. Cô không thể không thừa nhận, đây là cách duy nhất và tốt nhấthiện nay.
Phương Thần không biếttrên tàu sẽ xảy ra chuyện gì, song trước khi cô đồng ý rời tàu, Hàn Duệ đã hứalà sẽ đợi cô mang người đến ứng cứu. Vào lúc này, trong cảnh ngộ ấy, PhươngThần cũng chỉ biết tin vào Hàn Duệ.
Không ngờ đó lại là lầncuối cùng cô nhìn thấy anh.
Khi khuôn mặt của HànDuệ xa dần phía sau hàng lan can theo từng bước chân của Phương Thần, anh nhếchkhóe môi lên, cố nở một nụ cười với cô.
Nụ cười ấy sao mà mơ hồđến thế, đến nỗi trong suốt một thời gian dài sau đó, Phương Thần luôn tự hỏiliệu có phải mình đã hoa mắt, hoặc là vì quá nhớ nhung nên mới có ảo giác nhưvậy…
Sau khi nhận được điênthoại, Từ Thiên Minh ngay lập tức đến hiện trường vụ nổ, chỉ đạo cho cấp dướitiến hành khám nghiệm hiện trường và triển khai các hoạt động tìm kiếm.
Sự việc xảy ra quá độtngột. Lại đúng vào lúc có một trận mưa lớn, cho nên bến tàu rất hỗn loạn.
Sau khi nhanh chóng nắmbắt sơ qua tình hình, Từ Thiên Minh mới có thời gian để ý đến cô gái mặc đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278743/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.