Mười phút sau, khi đangđứng trên sân phơi ở tầng thượng của ngôi nhà nhỏ, Phương Thần không ngờ lạigặp người phụ nữ mà trong lịch sử gia tộc Rosenberg không thể nào quên kia.
Mẹ của Hàn Duệ đang ngồitrên chiếc ghế mây, khoác áo lông cừu khiến bà trông thật kiêu sa, gương mặtđược chăm sóc rất tốt, đến đôi tay cũng trắng mịn, khiến bà trông trẻ hơn nhiềuso với tuổi thực.>Cầm bình trà trên tay, bà nhìn Phương Thần mỉm cười nói:“Ngồi đi cháu”.
Đường nét trên khuôn mặtbà thật đẹp, mặc dù bà đã lớn tuổi, có thể thấy khuôn mặt điển trai của Hàn Duệđược di truyền từ bà.
Phương Thần thở dài mộtcái, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp mẹ của Hàn Duệ trong trường hợp như thếnày.
“Bác đã nghe nói về mốiquan hệ giữa cháu và Hàn Duệ, thời gian vừa qua cháu thật sự đã rất vất vả.”
Phương Thần khẽ lắc đầu,nói: “Anh ấy sống được là tốt rồi ạ”.
“Đúng vậy, lần này coinhư số nó cao”, tuy nói thế, nhưng dường như bà không có nhiều cảm xúc thực sự.Dừng lại một lát, bà nhìn Phương Thần trìu mến: “Sắp tới e rằng lại phải làmphiền cháu nữa rồi”.
Bất ngờ nghe bà nói vậy,Phương Thần hơi ngạc nhiên: “Ý của bác là, bác phải đi sao? Thế còn trí nhớ củaanh ấy…”.
Mẹ của Hàn Duệ hơi mỉmcười rồi gật đầu: ‘Bác sĩ nói, để nó quay trở lại với cuộc sống quen thuộctrước đây thì sẽ có lợi cho nó hơn”.
Một làn gió nhẹ đột ngộtthổi qua, xua tan hơi ấm ít ỏi trong ánh nắng
Phương Thần không nénđược đưa mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278744/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.