Giống như có linh cảm,đúng lúc trong lòng Phương Thần dậy lên nỗi bất an, thì Hàn Duệ quay người lạiliếc nhìn cô một cái rồi hỏi: “Em có muốn qua đây uống với bọn anh một lykhông? Loại rượu đỏ này chắc chắn không dưới tám mươi hai năm tuổi đâu”. HànDuệ biết rõ rằng Phương Thần không thích uống rượu, nhưng tại sao lúc này lạivẫn mời? Trong khoảnh khắc ngắn ngủi chưa đoán biết được tâm tư của Hàn Duệ, PhươngThần đành im lặng không lên tiếng. Trái lại, trong mắt của Jonathan có cái gìđó khác thường, ánh mắt của Jonathan hết nhìn Hàn Duệ rồi lại nhìn Phương Thần,sau đó mới cười nói: “Thì ra cô Phương đây cũng am hiểu về rượu đỏ. Vậy thì saocô không nếm thử xem sao nhỉ?”. Cả hai nhân vật chính đã lên tiếng, đương nhiênPhương Thần trở thành tâm điểm của đám đông.
Phương Thần cảm thấy dađầu bắt đầu tê dại đi, trong hoàn cảnh này mà phải đóng một vai như vậy đúng làchuyện rất không dễ dàng.
Sau khi Phương Thần đếnngồi bên cạnh mình, Hàn Duệ quay sang hỏi Jonathan: “Anh đã nghĩ xong cách chơicho lát nữa chưa?”. “Như mọi khi. Cậu thấy thế nào?”.
“Không vấn đề gì”,Jonathan đột nhiên nhướng lông mày lên quay sang hỏi Phương Thần: “Không biếtcô Phương có hứng thú cùng chơi với anh em chúng tôi hai ván bài không nhỉ?”.Mặc dù là hỏi Phương Thần, nhưng ánh mắt của Jonathan lại hướng về phía HànDuệ. Phương Thần cảm thấy tình hình có gì đó rất khác thường, cô đang đắn đosuy nghĩ thì Hàn Duệ đã chậm rãi nói: “Trước cuộc gặp hôm nay, tôi nghĩ anhđịnh nhân cơ hội hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278742/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.