Buổi tối hôm ấy, Chu GiaVinh mở cửa, hơi ngạc nhiên khi đón Phương Thần trở về nhà.
“Ồ, em đi công tác đãvề. Sao lại không báo trước cho anh một tiếng?”
Vì để chữa lành vếtthương, Phương Thần đã đưa ra những lý do không lấy gì làm thống nhất cho mọingười, lúc đầu cô nói với Chu Gia Vinh là đi công tác, thời gian về chưa địnhtrước.
Sau cùng, khi rời khỏibiệt thự, cô gần như bỏ lại đó mọi vật dụng thường ngày, chỉ mang túi xách theongười. Lúc này cô ném chiếc túi xuống ghế, nhướng mày lên đề nghị: “Tối nay điuống rượu, được không?”.
“Đúng là hiếm thấy đấy.”Chu Gia Vinh đưa tay sờ cằm nhìn cô từ đầu đến chân: “Vừa mới về không thấy mệtà? Lại còn chủ động rủ đi uống rượu nữa, đúng là không giống với phong cách củaem”.
Cô mỉm cười, “Cứ lôithôi nhiều lời như vậy, đúng là phong cách của anh. Rốt cuộc là có đi haykhông, chỉ cần nói một câu thôi!”.
“Đi chứ! Mỹ nhân mời,sao lại không đi?” Chu Gia Vinh về phòng thay quần áo, miệng khẽ lẩm bẩm với vẻđầy nghi hoặc: “Mới có hai tuần không gặp lại, b
ng dưng sao lại đổi tínhđổi nết thế…?”.
“Bớt lời đi, nhanh lên.”
“Biết rồi, biết rồi,giục gì mà lắm thế!”
Trong khoảnh khắc cánhcửa phòng ngủ trước mặt đóng lại, nụ cười vẫn nở trên môi Phương Thần nãy giờbỗng nhiên biến mất.
Cô trượt người ngồixuống ghế, toàn thân rã rời mắt nhắm nghiền, thở nặng nhọc.
Buổi tối hôm ấy, PhươngThần không nhớ được rốt cuộc là mình đã uống bao nhiêu, chỉ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278726/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.