Lần này nhân dịp cuốituần, Tiêu Mạc đứng ra tổ chức một chuyến du lịch biển hai ngày, bao luôn cảăn.
Buổi tối, sau khi ăn cơmxong, tám người liền chia thành hai nhóm chơi mạt chược, Phương Thần vốn khônggiỏi trò này, nhưng cô rất may mắn, chỉ một lát đã thắng được không ít. Chu GiaVinh vừa móc tiền ra khỏi ví, vừa thở dài, luôn mồm kêu là mắc lừa, rồi lại hỏicô: “Chắc là em không giả làm lợn để ăn thịt hổ đấy chứ!”.
Phương Thần chỉ cười,thu tiền về phía mình một cách hả hê.
Có lẽ, đúng như mọingười thường nói: đen tình, đỏ bạc.
Tô Đông ngồi ở bàn bênkia, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng Phương Thần cười, tiếng cười lảnh lót,vui tai như tiếng ngọc rơi. Phương Thần thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, quảnhiên chỉ thấy một khuôn mặt tươi rói như hoa nở, đến đôi mắt cũng tràn đầy niềmvui.
Tô Đông ngồi cạnh TiêuMạc, còn Tiêu Mạc thì hình như cố ý làm cho cô vui, nên đánh bài rất hăng,khiến cho hai người còn lại không nén được liên tiếp lên tiếng phản đối.
“Này, nếu cậu thương hoatiếc ngọc thì cũng đừng lôi chúng tôi vào cuộc như thế chứ.”
“Đúng thế. Mặc dù làmcho người đẹp vui là niềm vinh hạnh của chúng ta, nhưng rõ ràng là Giám đốcTiêu đã giành hết phần làm người tốt rồi, chúng tôi vừa tốn tiền vừa mất công,thế mà trong mắt của Tô Đông e rằng không bằng cả người làm nề
Những lời châm biếm, đùacợt mỗi lúc một rôm rả, giọng nói lại rất to, khiến những người có mặt ở đó đềunghe thấy rất rõ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278727/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.