Khi về tới biệt thự thìđã rất muộn, nhưng cả tòa nhà đèn điện vẫn sáng trưng.
Tiền Quân rít một hơithuốc, hơi nheo mắt lại nói: “Cuối cùng thì cũng về! Đại ca đang chờ cô ở trênnhà đấy.”
Phương Thần không nóigì, mắt nhìn thẳng, cầm túi lên gác.
“Như thế có nghĩa là gìkhông biết?” Tiền Quân làu bàu, mắt quắc lên nhìn A Thiên đi theo ở phía sau,“Là thằng lỏi này làm cho chị hai giận dữ à?”
A Thiên tỏ rõ nét vôtội, vội vàng giải thích: “Làm sao mà em dám? Em thề, kể từ khi em nhận nhiệmvụ đưa đón, chị ấy luôn như vậy mà.”
Thực ra, so với TiềnQuân, A Thiên lại càng buồn bực hơn. Suốt dọc đường, cậu đã phải tìm mọi cáchlấy lòng để Phương Thần nói chuyện, nhưng Phương Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặtlạnh lùng, ngay cả đến một câu đáp ậm ừ cho qua chuyện cũng không có, cứ coinhư cậu là vật vô hình.
Nói thật lòng, dáng vẻấy của Phương Thần khiến A Thiên thấy sợ, vừa lái xe chố chốc
lại đưa mắt lén nhìnsang cô, càng không nén được nỗi e ngại cố nén trong lòng.Từ trước đến nay côvà A Thiên luôn đối xử tốt với nhau, cậu đã luôn nghĩ rằng cô là một người tínhtình ô hòa, và điều đáng quý nhất là cô đã ở bên Hàn Duệ, không hề vì được yêuthương mà tỏ ra kiêu ngạo, khi cô nói trên mặt luôn tươi cười, khiến khuôn mặtvới các đường nét cân đối hài hòa càng trở nên sinh động quyến rũ.
Nhưng hôm nay… cô bỗngtrở nên khác hẳn.
Lúc ấy, A Thiên mới pháthiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278725/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.