Thực ra, không phải làPhương Thần không nghĩ tới, nếu đến cô mà cũng có người khác bám theo, thì tìnhhình của Hàn Duệ càng nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nhưng, tác phong làmviệc của người đàn ông ấy là hành động kín đáo, gần như bí hiểm, bất cứ lúc nàonhìn thấy anh ta cũng đều cảm thấy mọi chuyện rất yên ổn. Ở bên cạnh anh ta,dường như mọi người luôn luôn vui vẻ ca hát, đèn mở rượu đỏ, còn những việcđang lặng lẽ đến hoặc những mối nguy hiểm tiềm ẩn thì đều được xua tan đi bằngvẻ mặt không biến sắc.
Nếu Tô Đông đã không kìmđược phải nói ra những lời nhắc nhở ấy, chắc hẳn có việc lớn sắp xảy ra, nhưngđến lúc xuất phát vào cuối tuần, Phương Thần mới phát hiện ra rằng chỉ có cô vàHàn Duệ đi vào núi.
“Tạ Thiếu Vĩ và TiềnQuân không đi à?”, cô hỏi
“Bọn họ đều có việc khácphải xử lý”, Hàn Duệ lái xe quay lại nhìn cô, “Sao vậy, không thích sự sắp xếpnhư thế à?”.
“Cũng được.” Trước nhữngvấn đề như thế này, cô hoàn toàn không muốn tranh luận với anh, vì dù có tranhcãi thì cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ có điều cô cảm thấy hơi lạ, ít khi rangoài Hàn Duệ không mang theo Tạ Thiếu Vĩ và Tiền Quân.
Chiếc xe việt dã vừa caovừa rộng, tầm mắt không bị hạn chế, mã lực lớn nên chẳng mấy chốc đã chạy hếttuyến vành đai ngoài của thành phố, rồi tiến về phía núi. Sau khi tìm cho mìnhmột tư thế thoải mái nhất, Phương Thần bắt đầu chăm chú quan sát cảnh vật haibên đường. Đã lâu lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278717/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.