Ngày lên núi được địnhvào cuối tuần sau, những việc cần chuẩn bị không phải lo lắng gì, vì đã cóngười khác lo lắng chu tất. Còn Hàn Duệ hình như phải bận rộn với những chuyệnkhác, mấy ngày sau đó biến mất tăm như bốc hơi khỏi trần gian. Hiện tượng nàyđối với những đôi nam nữ đang yêu nhau bình thường có lẽ khó mà có thể bỏ qua,nhưng Phương Thần thì lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách không thể lý giải được.
Chu Gia Vinh thấy mấyngày liền cô đều về nhà từ rất sớm, không khỏi nhíu mày hỏi: “Em đúng là một côgái kỳ quặc, tự nhiên không hẹn hò gì nữa, em không cảm thấy điều gì khác vớithói quen à?”.
Mặc dù miệng thì phảnbác lại một cách yếu ớt, nhưng thực ra trong lòng Phương Thần cũng cảm thấychuyện này đúng là kỳ quặc.
Cô không hề sợ Hàn Duệ,cho dù ở bên người đàn ông ấy có vô vàn nguy hiểm và cám dỗ, nhưng cô cũng đãdự liệu từ trước. Huống chi, xét ở một mức độ nào đó, mối quan hệ giữa haingười đã phát triển đến mức như ngày hôm nay cũng không hoàn toàn do nguyênnhân Hàn Duệ đơn phương cưỡng ép.
Đó cùng là sự cho phépngầm từ cô, với vẻ ngoài tưởng như chống lại và đôi khi là đấu tranh giànhgiật.
Nhưng đến hôm nay, HànDuệ chỉ tạm thời biến mất khỏi cuộc sống của cô mấy ngày, cô lại cảm thấy nhẹnhõm chưa từng có. Dường như có một tảng đá nặng đè lên ngực, sau một lúc tạmthời dịch chuyển, trọng lượng của nó lại tăng lên, khoảng thời gian để điều đódiễn ra rất rõ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278716/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.