Hàn Duệ đứng ở cửa nhìncô một lát, rồi bước lại gần Phương Thần hỏi: “Đợi lâu rồi phải không?”.
Phương Thần nhìn vàođồng hồ đeo tay, đáp: “Bốn mươi ba phút”, nói xong cô lại hỏi: “Tại sao lại đưatôi đên đây?”.
“Vì tôi muốn gặp em”,nói rồi Hàn Duệ nhìn thẳng vào đôi mắt m của cô, bất giác cúi đầu mỉm cười,trong giọng nói chứa đựng vẻ gợi cảm rất đặc biệt, “Sao, lý do đó chưa đủ ư?”.
Phương Thần thực sựkhông ngờ rằng Hàn Duệ sẽ nói như vậy.
Có lúc thậm chí cô không sao phânbiệt được ngữ khí trong giọng nói của Hàn Duệ rốt cuộc là lạnh nhạt hay là lườibiếng nữa. Có điều cho dù là loại ngữ khí gì thì cũng đều thể hiện vẻ dửng dưngkhông chút thành ý.
Thực ra chẳng cần phảimất công để xem xét đến tính chân thực trong lời nói của anh ta, điếu khiến choPhương Thần phải mở tôi mắt chính là vì cô không ngờ Hàn Duệ đã nói ra câu nàyngay trước mặt đám đông thuộc hạ.
Nhưng điều cô không biếtlà, không chỉ mình cô ngạc nhiên, mà còn có một người khác còn ngạc nhiên hơncô.
Hàn Duệ nói xong Iiềnquay người đi cởi áo khoác, khuôn mặt nghiêng của anh ta vừa chìm trong bóngtối nơi ánh đèn không tỏa xuống, đôi mắt nhìn xuống, che giấu tâm trạng ẩn chứanơi đáy mắt.
Hàn Duệ ném chiếc áokhoác lên tay vịn của chiếc ghế, khi ngoảnh lại nhìn Phương Thần, ánh mắt đãtrở lại vẻ bình tĩnh như nước: “Tôi đói rồi, ăn cơm cùng tôi đi”. Giọng nói vàthái độ vẫn với cái vẻ bề trên như cũ, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278715/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.