Mãi cho tới chiều tốingày hôm sau Hàn Duệ mới đem thuộc hạ của mình đi.
Lúc đứng ở phần đườngdành cho ô tô trước cửa khách sạn, Hàn Duệ vẫn mặc chiếc áo choàng dài khi tớiđây, cổ áo dựng lên có phần hơi cẩu thả, tóc dường như đã cắt ngắn hơn. Mặc dùbóng tối đã bắt đầu giăng bốn phía, nhưng cả con người anh vẫn toát lên vẻngang tàng như trước.
Nhìn sang Phương Thầnthì thấy sắc mặt cô không được tốt.
Đó là vì, buổi tối hômqua sau khi đi gặp Hàn Duệ về cô đã trằn trọc suốt đêm, mãi cho tới gần sángmới mơ màng thiếp đi một chút, cô thấy lo lắng vì dường như bệnh mất ngủ nhiềunăm trước đã tái phát trởlại, có lẽ sẽ lại phải tới gặp
Cuối cùng ngủ được vàiba tiếng cô lại phải lên lớp nghe tập huấn suốt cả ngày, khó khăn lắm mới chịuđựng được cho đến lúc này, vì thế tinh thần và thần thái của cô không thể nào tốtlên được.
Cô nói, giọng lạnh lùng:“Các anh đi đi”.
Hàn Duệ nhướng mày, từtrước tới nay chưa ai dám nói với anh bằng giọng như ra lệnh đuổi khách về vậy.
Hàn Duệ hơi nhúc nhích,người bên cạnh đã mở cửa xe. Một tay chống lên nóc xe, trước khi đi Hàn Duệ cònquay đầu lại nhìn cô một lát rồi nói: “Ngày mai tôi sẽ cho người đến đón em”.
“Tùy anh”, Phương Thầnđáp nhưng không chú ý vào lời của mình, cô chỉ muốn nhanh chóng quay về phòngngủ bù.
Chiếc xe nổ máy, bóngngười đang bước trên bậc thang khách sạn trong gương hậu của xe ô tô mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278714/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.