Khi về đến phòng, TrịnhLinh Linh mới thực sự hoàn hồn, đưa tay lên ôm ngực nói: "Xem ra nghềphóng viên này cũng không dễ dàng gì. Mình vốn là người bạo gan, không biết sợtrời sợ đất là gì, nhưng kể từ hôm đi cùng vói ê kíp tới hiện trường một vụ hãmhiếp giết người ở công viên về, mình bỗng phát hiện ra rằng, thế giới này thậtđáng sợ, lúc nào cũng có thể gặp phải tai họa bất kỳ. Giống như vừa rồi, cậu cónhìn rõ bóng đen lúc đó không? Cách chỗ chúng ta đứng cũng không xa lắm. Khôngbiết người ây định làm gì?".Phương Thần đang mảinghĩ, nghe Trịnh Linh Linh nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy,cô lên tiếng trấn an: “Không có chuyện gì có thể là người ấy đã đi lạc đường." Nói rồi cô còn đùa: "Mục xã hội có phần vất vả nguy hiểm đấy, haylà này tập huấn về, cậu xin quáchsang chuyên mục giải trí đi, dù sao cậu cũng rất hứng thú với các scandalmà".
“Vì sao cậu lại biêtmình có ý định đó thật?"
"Vì trước đây mìnhcũng đã từng nghĩ như vậy", Phương Thần cười hì hì giục cô: "Cậu đitắm trước đi".
Đợi Trịnh Linh Linh vàonhà tắm xong Phương Thần mới ngồi xuống mép giường.
Tay cầm di động, PhươngThần do dự không biết có nên gọi điện thoại nói cho ai đó biết về chuyện vừamới xảy ra không. Đúng lúc đó thì màn hình điện thoại sáng lên, tiếp sau đó làtiếng chuông đổ dồn.
Tuy thấy ngạc nhiên,nhưng cô cũng nhanh chóng mở máy nghe, ỏ đầu dây bên kia là giọng trầm trầmnhưng rất rõ: "Em đang làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278713/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.