Phương Thần không biếtmình đã ngủ trong bao lâu, sau đó thì sực tỉnh dậy.
Rèm cửa không kéo, bênngoài là một màn đêm đen kịt, không nhìn thấy bất cứ vật gì. Cho dù có ánhtrăng thì cũng bị tán lá rậm rì của rừng cây che khuất.
Cô là người ưa sạch sẽ,nên khi tỉnh dậy, việc làm đầu tiên là thay bộ quần áo ngoài bằng chiếc váyngủ, nếu không sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Không tìm thấy dép đâu,cũng chưa biết chỗ có công tắc đèn, cô chỉ nhớ là nước khoáng để ở bên cạnh cửabếp, vì vậy quyết định để chân trần mò mẫm đi ra.
Nhưng, đúng vào lúc mắtcô đã thích nghi được với bóng tối, đôi chân mới bước đi được mấy bước thì bỗngnhiên đột ngột dừng lại.
Đã muộn như vậy rồi màngoài phòng khách vẫn có bóng người ngồi.
Dáng điệu người ấy trầmmặc, xung quanh không chút ánh sáng, khiến bóng của người ấy dường như chìm hẳntrong bóng đêm đen kịt. Chỉ khi cô định thần và quan sát kỹ thì mới thấy đốmlửa ở ngón tay người ấy đang lập lòe cháy.
Phương Thần nhanh chónglấy lại hơi thở bình thường, hắng giọng mấy cái để đánh tiếng.
Quả nhiên, người ấy lêntiếng hỏi ngay sau đó: “Sao thế?”
Là Hàn Duệ, anh vẫn chìmsâu trong chiếc ghế, bất động chỉ ngước mắt lên nhìn cô.
“Vì sao lại không bậtđèn lên?”, cô hỏi.
một chỗ tối như thế này,lẽ ra chẳng nhìn thấy gì mới đúng, nhưng cô lại cảm thấy dường như nhìn thấyánh mắt của anh rất rõ, nó vượt qua căn phòng nhỏ và chiếu về phía cô, thâmtrầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278718/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.