Ít nhất thì lúc này cậuta cũng còn biết gọi cô bằng chị... nhưng, càng như vậy càng khiến cho PhươngThần thêm tức giận.
Phương Thần tiến sát đếnbên Cận Vĩ một bước, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt non nớt và trắng bệch ấy: “Emnói là em đã trốn học? Sau đó thì làm việc ở nơi như thế này?”. Giọng của cômỗi lúc một lạnh lùng, vẻ mặt của cô cũng như vậy. Cô hỏi với vẻ không thể tinnổi: “Viện trưởng Trương đã nuôi em lớn bằngngần này, chị em cũng phải vất vả biết bao nhiêu. Không lẽ những việc làm củahọ là để đến một ngày em quỳ ở đây rót rượu phục vụ người khác?”.
“Đừng nhắc đến chị ấynữa!”, đột nhiên Cận Vĩ ngẩng đầu lên.
Trước đó cậu không hềnhìn Phương Thần, đúng hơn là không dám nhìn cô, nhưng lúc này cậu ngước mắtlên, đôi mắt đỏ ngầu như máu, khiến Phương Thần sững sờ.
“ười đã chết rồi, nhắcđến chị ấy mà làm gì!”
Cận Vĩ nắm chặt tay, móngtay bấm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cậu không hề cảm thấy đau. Đúng ra, ngay từgiây phút nhìn thấy xác của Cận Tuệ, dường như cậu đã mất hết mọi cảm giác,không biết thế nào là nóng lạnh, thậm chí mấy ngày liền cậu không phân biệt nổilúc nào là đêm, lúc nào là ngày.
Nhưng cậu không chịuthừa nhận rằng thế giới của mình đã sụp đổ.
Một người chị chết vì sửdụng ma túy quá liều, một người chị mà lúc sống đã từng kiếm tiền bằng cái nghềấy, chỉ cần nghĩ tới thôi là cậu đã thấy ghê sợ.
Thân thể trẻ trung vànhợt nhạt của Cận Tuệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278705/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.