Chừng mươi phút sau, TạThiếu Vĩ xuất hiện ở ngoài cửa với nụ cười rất nhã nhặn, chắc là sau khi nhậnđược chỉ thị qua điện thoại đã đến đón Hàn Duệ, tiện thể mang tất cả quần áo vàđồ dùng của Hàn Duệ ở nhà Phương Thần về.
Mãi cho đến khi đóngcánh cửa lớn lại, Chu Gia Vinh mới cười ha hả, nói : “Thảo nào em cứ bảo anh ởlại Tam Á thêm mấy ngày nữa. Anh cứ tưởng là em tốt bụng, thì ra là để không bị ngườikhác làm phiền những giờ phút hai người ở bên nhau”.
Phương Thần không nóigì.
Chu Gia Vinh tiếp tụccười, nói: “Nhưng em cũng giỏi giữ bí mật thật đấy. Em có bạn trai từ bao giờvậy? Trước đây có bao giờ nghe thấy em nói đến đâu?”.
Vì rằng vốn dĩ khôngphải như vậy.
Nhưng lại không thể giảithích với anh ta như thế được. Nếu không, chuyện vô duyên vô cớ để một ngườiđàn ông trong nhà mình chẳng phải sẽ khiến người ta sinh nghi sao? Hơn nữa, cónói ra thì Chu Gia Vinh cũng không tin.
Gác chiếc vòi hoa senlên tường, dòng nước từ trên ào xuống, có một số giọt bắn lên lớp gạch trángmen tạo thành một lớp sương mù màu trắng.
Trước khi đi, Hàn Duệcũng không nói gì, ngay cả việc Tạ Thiếu Vĩ xuất hiện cũng là một bất ngờ.
Nhưng, dù gì thì cuốicùng anh ta cũng đi rồi. Cho dù điều này không có nghĩa là từ nay anh ta sẽbiến mất, hơn nữa Phương Thần cũng không dám chắc, nếu ở cùng anh ta thêm mấygiây nữa, mình sẽ có những hành động ngốc nghếch n
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278704/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.