Quả nhiên, đúng như dựliệu, kỳ nghỉ kết thúc, Phương Thần vừa bước chân đến tòa soạn là công việc lạibận tối mắt tối mũi.
Thỉnh thoảng có đượcchút thời gian rảnh rỗi, anh Lý liền nói: “Đây đâu phải là làm việc, là đánhtrận thì có, hơn nữa lại là một chiến dịch không bao giờ kết thúc”.
“Đợi đến khi anh nghỉhưu chẳng phải là sẽ kết thúc sao?”, một đồng nghiệp nói.
“Ngồi ở nhà lại càng vôvị hơn. Vợ thì lắm điều, cả ngày cứ cằn nhằn đến đau cả đầu”, người ngồi bênbật cười, “Như thế còn gì mà nói nữa? Anh đúng là số lận đận cả đời rồi
“Đúng thế thật.”
“…”
Bốn năm người vừa nóivừa đi đến nhà ăn. Một đồng nghiệp hỏi Phương Thần: “Phương Thần, hay là cô điăn cơm cùng chúng tôi đi?”.
Phương Thần xách túi,bước xuống cầu thang, miệng đáp: “Không đâu, tôi có hẹn với bạn rồi”.
Một người ở phía sau hỏivới theo, “Bạn trai à?”. Phương Thần quay lại cười, đáp, “Một người bạn thôi”.
Nơi hẹn bạn là trongKFC. Mặc dù Tết đã qua rồi, cũng không phải cuối tuần, nhưng bên trong vẫn đôngkhách như thường.
Cận Vĩ ngồi bên cửa sổ,giơ tay vẫy cô.
Cô bước nhanh về phíaấy, cười hì hì, nói: “Xin lỗi, bị tắc đường một lúc…”, rồi đột nhiên, những từcuối cùng bị chìm đi trong sự huyên náo xung quanh.
Khi ánh mắt cô bắt gặpánh mắt cô gái ngồi đối diện Cận Vĩ, bất giác Phương Thần sững người trong giâylát, đúng lúc đó thì Cận Vĩ nói: “Chị, đây là người mà em thường nhắc đến vớichị, chị Phương Thần”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278691/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.