Tết Nguyên Đán được nghỉmấy ngày, Phương Thần lập tức đi mua vé về quê.
Quê cô cách thành phố Ckhông xa, đi xe khách tuyến cao tốc cứ xuôi về phía nam thì chỉ cần gần haitiếng đồng hồ là về tới nơi. Trước đó cô cũng mời Tô Đông, bảo cô cùng về quêăn Tết, nhưng Tô Đông đáp: “Cậu thấy mình quanh năm suốt tháng có ngày nào đượcnghỉ không?”. Khi Tô Đông đang nói Phương Thần còn nghe thấy cả tiếng vung tay,và cả tiếng hát của đàn ông bên cạnh: “Em thân yêu, hãy bay từ từ… kẻo hoa hồngtrước mặt đầy gai…”, rồi còn có cả tiếng khen điệu đà, nũng nịu.
Tô Đông nói bằng giọngrất lười biếng: “Chờ hôm nào cậu lên đưa mình đi chùa Tĩnh Linh làm lễ. Khôngcó cậu, một mình mình cũng chẳng muốn đi”.
Thường thì mỗi khi gặpchuyện không như mong muốn, cô mới nghĩ đến chùa lễ Phật, vì thế Phương Thầnvừa nhận lời xong, liền hỏi: “Gần đây cậu có chuyện gì không vui thế?”.
Nhưng chỉ nghe thấytiếng cười của Tô Đông ở đầu dây bên kia: “Những người này, chẳng có ai làm chomình bớt lo nghĩ cả. Mình đi lạy Phật Tổ, hy vọng được sống thêm hai năm, nếukhông thì sẽ sớm bị bọn họ làm cho tức chết mất”.
Khi Phương Thần về đếnnhà cũng vừa lúc vào bữa trưa, người nhà đã nấu xong mọi thứ, chỉ chờ cô về làăn cơm.
Mấy năm nay Tăng Tú Vânhình như không đi nhiều nơi và ra nước ngoài như trước nữa, phần lớn thời gianbà ở nhà, cùng làm việc nhà với dì út, rồi thỉnh thoảng dành thời gian chophòng tranh, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278690/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.