Chương 7
Hàn Duệ không hề nói vớicô rằng sẽ đi đâu, và lần này cũng không có cảnh tượng trống dong cờ mở như lầntrước. Anh đích thân lái chiếc xe Carrera GT, chở cô đi trên tuyến đường chínhgiữa lòng thành phố, thẳng một mạch từ phía tây thành sang phía đông.
Đèn hai bên đường với đủmọi màu sắc như những chùm sao từ trên trời sa xuống, lại giống như những viêndạ minh châu lấp lánh, nhanh chóng vun vút lùi lại phía sau.
Cuối cùng chiếc xe chạythẳng đến một con đường lớn bên bờ biển ở đầu kia thành phố rồi từ từ dừng lại.Mái tóc của Phương Thần bị gió làm rối tung từ lúc nào, cô bất giác buột miệngthốt ra: “Chiếc xe này thật là tuyệt!”.
Hàn Duệ hỏi: “Cô cũnghiểu biết về xe?”.
“Biết một chút thôi.”
Hàn Duệ nhướng mày, thaycho câu trả lời, rồi lại lấy thuốc từ trong túi ra, mắt nhìn cô, “Không phiềncô chứ?”.
Phương Thần không trảlời, còn Hàn Duệ cũng đã châm thuốc, khuỷu tay tì vào cửa xe, làn khói mỏng màutrắng tỏa ra, hòa lẫn với không khí lành lạnh.
Giọng nói của anh mangvẻ nghi ngờ và lạnh lùng như băng giá, anh ghé mắt hỏi cô với vẻ rất bình thản:“Lẽ nào cô không thấy sợ?”.
Có thể do đêm khuyathanh vắng, khiến giọng nói ấy hơi uể oải, nhưng có lẽ chính vì như vậy, nên nócàng quyện chặt với màn đêm, mang đến cho người nghe một cảm giác mê hoặc.
“Sợ gì cơ?”, cô nhìnthẳng vào anh.
“Chúng ta không quenthân nhau.”
“Ồ, ý anh muốn nói làđêm khuya rồi mà tôi vẫn theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278689/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.