Mấy ngày nay, nhiệt độcủa thành phố C giảm xuống. Trần Trạch Như lái xe vào nhà để xe, chiếc đàitrong xe đang phát bản tin dự báo thời tiết, một đợt không khí lạnh cường độmạnh đang dịch chuyển xuống phía nam, trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ tớinhiệt độ của thành phố sẽ xuống thấp tới gần 0 độ.
Trần Trạch Như kéo lạichiếc khăn quàng, bước vào thang máy, bấm nút lên thẳng phòng làm việc củamình.
Vừa bước vào cửa, cônhìn thấy một người nằm trên chiếc ghế dài màu trắng sữa, ngạc nhiên cô dừng bướcvà hỏi: “Phương Thần phải không?”.
Phương Thần mở mắt, cườiđáp: “Đã lâu rồi không gặp bác sĩ”.
“Sao thế? Gần đây lạimất ngủ à?” Trần Trạch Như ngồi ngay xuống một chiếc ghế khác, giọng như đangnói với một người bạn vô cùng thân thiết.
Mà thực ra cũng đã quennhau mấy năm rồi, cô mãi mãi không quên được lần đầu tiên gặp Phương Thần.
Lúc đó, đứng trước mặtcô là một cô gái rất ngây thơ mặc một chiếc áo phông và quần bò, trên khuôn mặtxinh đẹp ngây thơ, trong sáng là một đôi mắt không tương xứng với tuổi tác,trong đôi mắt lay láy ấy dường như có một cái gì đó rất kích động nhưng lại cốkìm nén, thế nên mọi sự lo lắng đều thể hiện qua giấc ngủ hằng ngày và một vàihành động khác thường.
Lúc đó, ngành tư vấn tâmlý ở Trung Quốc còn rất mới mẻ, phần lớn người bệnh đều nghi ngờ khả năng củabác sĩ, vì thế Trần Trạch Như mới giật mình, không biết mình sẽ phải tốn côngđến mức nào để đuổi được cô sinh viên đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278686/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.