Họ đứng ở ngoài cửa pub,làn khói trắng mỏng manh bay lên, mùi thuốc lá trong chốc lát tỏa ra, PhươngThần khẽ di chuyển một bước, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Lúc đó dường như chàngtrai kia mới chú ý đến cô, nhìn cô bằng ánh mắt bình thản, rồi hỏi Tiêu Mạc:“Cô gái này tên là gì vậy?”.
“Phương Thần”, Tiêu Mạcgiới thiệu, “Đây là Hàn Duệ”.
Phương Thần khẽ gật đầu,mắt nhìn thẳng: “Rất hân hạnh”.
Lúc này thì họ đứng rấtgần nhau, cô ngẩng đầu lên, chỉ cách chàng trai ấy khoảng ba bước chân, ngay cảđường nhăn trên đôi lông mày của anh cô cũng nhìn thấy rất rõ.
Đó là một người dườngnhư không lấy gì làm vui vẻ, hoặc là vì thường xuyên nhíu mày, cho nên mới xuấthiện những đường nhăn như thế.
Nhưng lúc này thì chàngthanh niên cũng mỉm cười và gật đầu đáp lại, nói: “Cô Phương, chào cô”. Tuygiọng nói vẫn lành lạnh và đôi mắt sâu thẳm như màn đêm, nhìn không thấy đáy,nhưng nụ cười nhẹ nhàng trên môi như ánh sao chợt lóe lên giữa đêm.
Lần đầu tiên cô thấymình đã cảm giác sai, dường như trước mắt cô là một con đường nhỏ hun hút, cònmình thì cứ bị hút dần vào đó, từng bước, từng bước một.
Đúng lúc ấy Tiêu Mạc lêntiếng: “Chúng ta cùng vào chứ?”, khi ấy cô mới nghiêng đầu, rời ánh mắt khỏiHàn Duệ, rồi không hiểu sao, cô thấy lòng nhẹ hẳn đi.
Lúc ấy cô không biếtchút gì về lai lịch của anh, cho tới mấy ngày sau đó khi nhắc đến chuyện biểudiễn của vũ đoàn hôm ấy, Tô Đông mới cười cười, nói bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278687/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.