Lục Ẩm Băng nhìn như lão tài xế vậy, dù cho có ngu dốt nhưng vẫn quyết đoán, cô làm theo động tác dựa trên những bộ phim mà mình từng xem. Nhưng trong phim là diễn xuất, sẽ luôn có phần được phóng đại. Khi tay cô khẽ vuốt ve thắt lưng của Hạ Dĩ Đồng, nếu như là ở trong phim, sẽ biểu lộ ra vẻ thích thú, hưởng thụ, còn có phát ra tiếng rên rỉ, nhưng thực tại thì những biểu cảm đó không hề xuất hiện trên mặt của Hạ Dĩ Đồng. Khuôn mặt cô ấy rất căng thẳng, hàm răng cắn chặt, giống như là đang chịu đựng chuyện gì đó vậy.
Còn không bằng lúc nãy ở trên xe nữa, Lục lão sư bị tổn thương.
Lục lão sư dừng lại.
Hạ Dĩ Đồng: "???"
Lục Ẩm Băng ôm lấy cô, buồn bực hỏi: "Có phải một chút cảm giác em cũng đều không có?"
Cảm giác của Hạ Dĩ Đồng rất phức tạp, giống hệt như con cá đang bị mắc cạn vậy, cô như đang mong chờ thuỷ triều sẽ dâng cao lần nữa, rất mong chờ, thuỷ triều rốt cuộc cũng dâng lên, nhưng liền hạ xuống.
"Lục lão sư, vì sao chị lại hỏi như vậy?" Hạ Dĩ Đồng thở ra một hơi, cảm thấy bản thân cô còn giữ được chút lí trí là hay lắm rồi.
"Thoạt nhìn thì em rất khó chịu." Lục Ẩm Băng nghiêng nghiêng đầu.
Hạ Dĩ Đồng muốn hét lên: Đó chỉ là thoạt nhìn thôi, chị thử sờ em một lúc nữa xem, em nhất định sẽ không chịu được! Chị tính không cho em rụt rè một chút sao!!
Nhưng ánh mắt của Lục Ẩm Băng thật sự rất trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365704/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.