Chiếc Land Rover màu đen cuối cùng dừng lại ở bãi đậu xe trong một biệt thự trên núi ngoại ô, rừng cây thấp thoáng, ít người qua lại, có một cảm giác như khung thành cổ này đang ẩn nấp trong núi sâu vậy.
Về sau theo Lục Ẩm Băng nói, trên núi này quả thật có một tòa thành cổ, bất quá không nổi danh lắm, không có nhiều người biết, bên trong chỉ có một hoặc hai hoà thượng sống không màn chuyện thế gian. Đôi khi cô còn lên bái Bồ Tát, cùng lão hòa thượng tán gẫu một lát, tĩnh tâm.
Xe vừa dừng lại, Lục Ẩm Băng liền nhào tới chiếm tiện nghi của Hạ Dĩ Đồng, lúc ra khỏi xe, đôi môi Hạ Dĩ Đồng đỏ như anh đào chín, vẻ mặt Lục Ẩm Băng vẫn chưa thỏa mãn. Hạ Dĩ Đồng được cô nắm tay đi về phía cửa biệt thự, vô cùng hoài nghi mình như nào lại được chị ấy đối đãi như vậy, ngẫm lại còn có chút kích động.
Thẹn thùng thì thẹn thùng, nhưng theo bản năng của cơ thể thì cô không hề cự tuyệt.
"Đây là một biệt thự chị mua, dùng nghỉ ngơi khi công tác, ngay cả ba mẹ chị cũng không biết, paparazzi lại càng không biết. Lát nữa rảnh rỗi chị lưu lại dấu vân tay của em, nếu không có việc gì thì em có thể tới đây, có dì thường xuyên đến đây quét dọn." Cửa dùng khóa vân tay, Lục Ẩm Băng ấn ngón tay cái lên, tích một tiếng, cửa mở ra, trái tim Hạ Dĩ Đồng đập thình thịch, lập tức đứng vững khẩn trương nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón nụ hôn như bão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365703/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.