Đồng hồ báo thức vừa kêu một tiếng, Lục Ẩm Băng nhanh tay ấn tắt, quay đầu nhìn về phía giường, Hạ Dĩ Đồng cũng không nhúc nhích, hẳn là đang ngủ say. Cũng đúng, từ ngày đóng máy, cô ấy suốt ngày phải chạy tới chạy lui, không mệt mới là lạ.
Làm việc cho người khác chính là không tốt, công việc cũng không thể tự mình sắp xếp, bằng không lại thương lượng với cô một chút, ký vào công ty cô đi, nếu không đáp ứng, cô liền... Cô liền bán sắc dụ thử?
Hạ Dĩ Đồng ắt hẳn sẽ đồng ý. Lúc làm cô liền gọi em ấy một tiếng, em ấy còn hưng phấn hơn cả mình, động tác trên tay cũng triền miên hơn, hệt như em ấy là người đang nằm hưởng thụ vậy.
Vừa nghĩ đến đây, Lục Ẩm Băng nhớ tới trong nháy mắt muốn "chết", chân có chút nhũn ra.
Cô lắc lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ thỉnh thoảng hiện lên trong đầu cô, buông điện thoại xuống, rón rén đi qua, bật đèn đầu giường. Lúc này cô mới phát hiện, Hạ Dĩ Đồng đang ôm một cái gối ngủ, cái gối kia sẽ không phải...
Lục Ẩm Băng xấu hổ một trận, thở phào nhẹ nhõm, may mắn là Hạ Dĩ Đồng không có khẩu vị nặng như vậy.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng đối với Hạ Dĩ Đồng mà nói có lẽ quá cao. Một chân cô đạp ra khỏi chăn, lộ ra đùi trắng nõn, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, năm ngón chân giãn ra, là một tư thế lười biếng.
Lục Ẩm Băng ngồi xuống cuối giường nhìn chân cô, có người sẽ có ngón chân thứ hai sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365705/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.