Ánh đèn ái muội, hai người ở dưới ánh đèn càng ái muội hơn.
Một người nhắm hai mắt lại, thấp thỏm chờ mong nụ hôn chính thức đầu tiên của hai người, người kia thì ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú đối phương, tình ý tràn đầy trong mắt, lông mày khẽ nhíu lại.
Ơ? Hình như có gì đó không đúng?
10s sau, Lục Ẩm Băng vỗ vỗ mặt cô, nghiêm túc nói: "Em, đừng lắc lư người nữa."
Hạ Dĩ Đồng mở mắt ra, thấy đầu của Lục Ẩm Băng quẹo trái quẹo phải, lên xuống, sửng sốt tìm môi của cô ở đâu, lại một bàn tay khác vỗ vỗ mặt cô: "Đừng, đừng, đừng có lắc lư."
Hạ Dĩ Đồng: "....."
Được, thật khẩn trương, vất vả một hồi để xây dựng bầu không khí, trong chốc lát liền bị hủy, Lục Ẩm Băng lại còn bị nhiễm tật xấu nói lắp nữa chứ.
Lục Ẩm Băng hơi say, uy hiếp nói: "Lại, lại, lại, lại lắc lư người, người nữa, chị không, thích, em."
Hơ, chị còn dám không thích em?
Có lẽ nhìn Lục Ẩm Băng như vậy là hoàn toàn vô hại, Hạ Dĩ Đồng cả gan chủ động lấy hai tay nâng gương mặt của cô, để tầm mắt của cô ngay ở mặt mình.
Nội tâm cô gào thét: Mau hôn em! Mau hôn em!
Lục Ẩm Băng ngược lại càng không hôn, còn lải nhải: "Em, làm, làm đau, chị. Aiz, con mẹ nó, cho em, đụng đến chị, chị, chị nói cho, em biết, ngoại trừ...." Cô bắt đầu đếm ngón tay của mình, "Cha, mẹ, biểu tỷ, đại cữu..."
Đếm xong tay này liền qua tay khác, tiếp tục đếm.
Hạ Dĩ Đồng vừa tức vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365687/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.