Khi còn bé cảm giác lần đầu tiên được ăn thạch trái cây như thế nào, thì cảm giác hiện tại của Hạ Dĩ Đồng hệt như vậy. Bên trong Lục Ẩm Băng mặc một áo sơ mi bất đối xứng, chỉ cần cử động mạnh một chút thì phần eo của cô ấy sẽ hoàn toàn lộ hết, Hạ Dĩ Đồng xoa xoa chỗ đó, không nhịn được, chậm rãi lấy tay đặt lên.
Từ bên hông, xuống đến bụng dưới, ngón tay hơi cong, đầu ngón tay khẽ chạm lên mặt bụng dưới, có chút lưu luyến.
Lục Ẩm Băng nhắm mắt lại khẽ cười, tiếng cười rất thanh thúy, vòng eo vặn vẹo một chút, không phải khó chịu, mà là cảm giác chân thật muốn giãy giụa trốn tránh đụng chạm của cô: "Hahaha nhột quá."
Hạ Dĩ Đồng bất động.
Lục Ẩm Băng cũng ngừng cười, tay đang ôm cổ cô, đổi thành ôm lưng cô, không an phận mà sờ sờ lưng cô, nói là vuốt lưng chi bằng nói là cào lưng cô thì đúng hơn. Tuy Hạ Dĩ Đồng cảm thấy thực mất hứng, nhưng trên lưng truyền đến cảm giác khác.
Là tiếp tục sờ, hay là không đây?
Đây là một vấn đề.
Không đợi cô đưa ra đáp án hoàn chỉnh, thì đầu lưỡi Lục Ẩm Băng từ chủ động chuyển sang bị động, chậm rãi biến thành 'địch bất động ta cũng bất động, địch đụng đến thì ta vẫn như cũ bất động', bàn tay không an phận khi nãy thì cũng dừng lại, đầu chậm rãi nghiêng sang một bên, hai má dán vào ga trải giường, ngủ.
Hô hấp đều đều, cái mũi trong lúc mơ ngủ còn nhăn nhăn lại, bởi vì tư thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365688/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.