"Tới nhận tội thì phải cầm theo cái roi mây chứ, roi mây của em đâu? Có phải em còn đem theo cả ngọn nến nhỏ và cái roi da?"
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Người yêu cô cầm nhầm kịch bản rồi phải không?
Hạ Dĩ Đồng: ". . . Nếu chị muốn thì để lát ra ngoài em mua, muốn roi da mỏng dày dài ngắn thế nào cũng có, chị thích da bò hay da dê, ngọn nến đường kính bao nhiêu centimet, có yêu cầu gì về màu sắc không?"
Lục Ẩm Băng chỉ là thuận miệng thì nói, mặc dù có nhìn thấy một số kiểu dáng trên màn ảnh nhỏ, nhưng tựu chung lại thì vẫn không có chút kiến thức nào về lĩnh vực này, Hạ Dĩ Đồng càng nói cô càng bối rối. Cái gì mà roi mây? Ngoài roi da còn có cả roi mây nữa hả? Dây thần kinh dưới da như bị kích điện, thế mà còn kích thích tới cả chỗ đó? . . .
Từ từ, sao em ấy lại biết mấy vấn đề này?
Bị lời nói của Hạ Dĩ Đồng làm cho chấn kinh, Lục Ẩm Băng bây giờ đã thoát khỏi cơn mộng bức, đột nhiên nghĩ tới vấn đề quan trọng này.
"Chưa từng." Hạ Dĩ Đồng nói, "Là chị Lai Ảnh nói với em đó."
Lục Ẩm Băng không kiềm nổi cơn giận: "Chị đã nói với em là đừng có ở chung với cậu ấy quá lâu, dạy hư em thành cái dạng này rồi. Sau này em cách xa cậu ấy một chút, còn mấy cái thứ vớ vẩn này, em quên chúng đi càng sớm càng tốt."
Hạ Dĩ Đồng thủ thế kính cẩn, ngón tay cao hơn huyệt thái dương một chút: "Đã rõ, em sẽ quên sạch."
Xin lỗi chị Lai Ảnh, bon miệng quá nên chỉ đành úp cái nồi này lên đầu chị.
Lai Ảnh đang tạo dáng chụp ảnh ở phim trường thì đột nhiên hắt hơi một cái, trợ lý ghi chép lại: Giao mùa xuân-hạ, chú ý giữ ấm, lát nữa cần pha cho Lai lão sư một cốc rễ cây tùng lam để đề phòng cảm lạnh.
Sau đó biểu cảm Lục Ẩm Băng có hơi lo lắng: "Để khi nào về Trung Quốc, chị sẽ tìm cậu ấy tính sổ."
Hạ Dĩ Đồng: "Không cần đâu, chỉ là chị Lai Ảnh rảnh rỗi nên chỉ em mấy kiến thức khoa học chút thôi."
Lục Ẩm Băng: "Vậy mà trước giờ cậu ấy rảnh rỗi lại không phổ cập kiến thức khoa học cho chị, làm hại chị cứ nhút nhát trước mặt em, không dám có mấy suy nghĩ linh tinh."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Là cô tự mình đa tình rồi.
Hai người dính lấy nhau trên giường, đều đang rất đói, và cũng đều không muốn dậy. Lục Ẩm Băng gối đầu lên tay Hạ Dĩ Đồng, ngón tay đi tìm môi cô: "Nên dậy rồi, nếu không mẹ chị lại ăn tối một mình."
"Được rồi, dậy thôi." Hạ Dĩ Đồng vẫn không nhúc nhích.
Lục Ẩm Băng cũng không nhúc nhích: "Em cầm quần áo của chị qua đây."
"Quần áo ở đâu?"
"Treo trong tủ, có một bộ quần áo ngủ màu đen vải tơ tằm đó."
"Thế em mặc cái gì?"
"Em mặc giống chị."
"Không hợp cho lắm nhỉ, chẳng may mẹ chị nhìn thấy..."
"Em cho rằng bà ấy không biết chúng ta làm gì cả ngày ở trên giường sao?" Hai ngón tay Lục Ẩm Băng kẹp môi dưới Hạ Dĩ Đồng, kéo ra ngoài.
Lục Ẩm Băng cắn lên vai cô: "Chị phát hiện ra là em càng ngày càng lười đó nhé, chị Đồng."
"Đợi đó, em sẽ siêng năng trở lại sớm thôi." Tối hôm qua gọi nhiều, bây giờ Hạ Dĩ Đồng đã tự nhiên đón nhận kiểu xưng hô "Chị Đồng" này, kéo Lục Ẩm Băng đang trần như nhộng vào trong lồng ngực, chiếm tiện nghi từ đầu đến cuối, sau đó mới kéo chăn rời giường.
Đi đến trước tủ quần áo, chọn những bộ mà Lục Ẩm Băng đã nói, tự mặc một bộ, lấy ra một bộ từ trong tủ, lúc Lục Ẩm Băng giơ tay nhận lấy quần áo, cô giơ quần áo sang hướng khác, "Đặt nó trong chăn một lát rồi hẵng mặc."
Chỗ mà cô vừa nằm vẫn còn chút hơi ấm, Hạ Dĩ Đồng lại chui vào trong chăn, giúp đối phương làm ấm quần áo, rồi lại rời giường. Lục Ẩm Băng ôm quần áo đã được làm ấm, nằm trong chăn nhìn đối phương đang bận bịu thu dọn.
Con người chăm chỉ - Hạ Dĩ Đồng đang nhặt từng chiếc quần áo ngổn ngang trên mặt sàn, đặt lên trên sofa, sau khi phơi xong hai chiếc ga giường thì mới đổ chậu quần áo bẩn vào trong máy giặt, ấn nút khởi động.
Trên bàn trà có một cuốn sách đang mở úp ngược, Hạ Dĩ Đồng nhìn qua số trang, ánh mắt quét qua kệ sách nhỏ, tìm thấy một số bookmark ở nơi quen thuộc, rút ra một cái bookmark có hình trăng hoa rồi chèn vào sách, đặt ở vị trí ngoài cùng của tầng hai của kệ sách, nơi có thể lấy được một cách dễ dàng.
Đứng trước bàn trà, nhìn thấy chiếc ghế sofa đơn bị lệch một chút, cô chỉnh sửa cho nó thẳng hàng với bàn trà. Nước trong cốc đã qua đêm không thể uống được nữa, đổ vào bồn rửa mặt và lấy một cốc nước mới.
Tất cả đều là những việc nhỏ nhặt, cô thực hiện mọi thứ một cách gọn gàng. Khi quay đầu lại, cô thấy Lục Ẩm Băng đang nhìn cô một cách ngoan ngoãn, không kìm được bước đến và hôn một cái lên môi.
Một nụ hôn này, như đảo ngược thời gian, nương dâu biến thành biển cả, rút lại thời gian nửa năm qua, như thể quay trở lại thời điểm hai năm trước khi sống chung với nhau. Phàm khi sống chung, không có hai người nào có thói quen sống hoàn toàn giống nhau, hai người cũng chẳng cần phải mài dũa bản thân để trở nên giống y đúc người kia.
Lục Ẩm Băng không phải là người thích dọn dẹp, đọc sách nửa cuốn sách, uống nửa cốc nước, nếu ghế sofa lệch một chút thì cho nó lệch hẳn, đồ đạc lại bừa bộn, nhưng cô nhớ mình đang đọc đến đâu, đồ đặt ở đâu, khi quay lại thì vẫn có thể tiếp tục. Người giúp việc dọn dẹp phòng của cô, ngoài việc lau dọn vệ sinh, những thứ khác đều được giữ nguyên trạng ban đầu, nếu làm rối thì Lục Ẩm Băng sẽ nổi giận không tưởng.
Và Hạ Dĩ Đồng lại là một người hoàn toàn ngược lại, mọi thứ đều có nơi của nó, có những thứ cần xếp trong hộp đựng đồ, ví dụ đơn giản nhất là dây cáp, ở nhà Lục Ẩm Băng, dây cáp của sản phẩm điện tử đều được để trong ngăn kéo, lấy ra sử dụng rồi thì vứt lung tung ở bên cạnh giường, lung tung ở phòng sách, đôi khi để sạc điện mà phải lật tung tủ, sau này để có thể sử dụng dây cáp bất cứ lúc nào, thà mua mười sợi, mỗi phòng đều để một sợi, như phòng ngủ, phòng khách, phòng sách những nơi quan trọng như vậy thì để hai sợi. Hạ Dĩ Đồng có một hộp đựng dây cáp, đã để hết những sợi dây cáp mà cô thấy. Ngày Lục Ẩm Băng kết thúc công việc quảng cáo và về nhà, cô còn tưởng nhà mình bị trộm, máy tính bảng của cô kết nối với đám mây trên điện thoại, bên trong có nhiều bức ảnh, khiến cô hoảng sợ nhanh chóng xem camera giám sát nhà. Trong khi xem camera giám sát, cô gọi điện thoại cho Hạ Dĩ Đồng, giọng nói của Hạ Dĩ Đồng hoàn toàn giống với giọng trong video giám sát, em ấy đang cuộn các dây cáp lại.
Sau hai ba lần, hai người đã đạt được sự thống nhất. Hạ Dĩ Đồng sắp xếp đồ đạc ở gần nhất so với vị trí ban đầu, đặc biệt là sách, cuốn sách mà Lục Ẩm Băng vừa đọc gần đây được đặt ở giá sách thứ hai, bookmark được đặt ở một nơi cố định để cô có thể nhìn thấy. Máy tính bảng và Kindle thường được để trên tủ đầu giường, nếu thấy ở nơi khác cũng hãy cố gắng không sắp xếp lại, vì Lục Ẩm Băng có thể sẽ tiếp tục sử dụng. Nhưng đồng thời, Lục Ẩm Băng cũng cần chú ý không nên vứt đồ lung tung, đồ dùng xong cố gắng đặt lại chỗ cũ.
Đôi khi không cất về chỗ cũ cũng không sao, Hạ Dĩ Đồng sẽ giúp cô dọn dẹp.
Trong khoảng thời gian đó, cuộc sống hàng ngày của hai người là, Lục Ẩm Băng phải gửi hàng chục tin nhắn mỗi ngày hỏi cô: Đồ XX của chị đặt ở đâu. Hạ Dĩ Đồng lại đang rất bận, thường không thể kịp thời trả lời tin nhắn, vì vậy cô đã làm một bảng, liệt kê vị trí cụ thể của từng món đồ, gửi cho Lục Ẩm Băng, người kia mới kết thúc những ngày tìm kiếm đồ đạc trong chính căn nhà của mình. Lúc đó, Lục Ẩm Băng trung bình gửi ba tin nhắn mỗi ngày, tất cả đều vì Hạ Dĩ Đồng cất đồ của cô làm cô không tìm thấy, gửi tin nhắn mà không trả lời.
Hai người nhớ lại những chuyện trước kia, cảm thấy như chuyện rất xa xưa nhưng cũng thấy mình ngây thơ quá. Lục Ẩm Băng ôm lấy bộ quần áo, nằm ngửa trên giường, cười nói: "Chắc chắn em không biết rằng lúc đó, hằng ngày chị đều âm thầm mắng em."
Không ngờ Hạ Dĩ Đồng lại nói: "Sao em có thể không biết được? Em biết rõ luôn ấy chứ."
"Em biết á?"
Hạ Dĩ Đồng nói: "Một ngày nọ, nửa đêm em mơ thấy chị mắng em."
"Thật không? Chị mắng em về điều gì?" Lục Ẩm Băng hứng thú.
Hạ Dĩ Đồng: "Chỉ mắng rằng không có việc gì lại tự nhiên dọn dẹp, dọn dẹp, dọn dẹp cái quái gì vậy."
Lục Ẩm Băng: "Rồi sau đó?"
"Sau đó chị lại dọn dẹp em gái em."
Lục Ẩm Băng: "Hả?"
Hạ Dĩ Đồng cười nhẹ nhàng từ mép giường đứng dậy, để lại Lục Ẩm Băng đang mơ màng, đi đánh răng rửa mặt.
Lục Ẩm Băng: "???"
Hạ Dĩ Đồng không phải là mồ côi sao? Sao lại có em gái?
Hạ Dĩ Đồng đứng trong phòng tắm, nhìn vào gương trước mặt, không nhịn được cười.
Lục lão sư vẫn là Lục lão sư, dù có lúc hành vi như cầm thú nhưng vẫn trong sáng đến lạ thường.
Trong khi đó, trên giường, Lục Ẩm Băng cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của lời nói của Hạ Dĩ Đồng, cười khẽ một tiếng, không biết nói gì, cứ không ngừng aiya aiya. Mặc quần áo cũng cười, thỉnh thoảng lắc đầu than thở, phải cố gắng hơn nữa, không biết liệu có cơ hội vượt qua Hạ Dĩ Đồng khi đã trở thành học trò của Lai Ảnh không.
Ngày hôm nay, Lai Ảnh đã hắt hơi ba lần, trợ lý nhanh chóng cầm một cốc nước ấm rễ cây tùng lam tới, cầm thêm cả một cái áo khoác: "Của lão sư đây."
Lai Ảnh giơ khăn giấy lau mũi, uống thêm một ngụm nước rễ cây tùng lam.
Bực mình ngước lên nhìn ánh mặt trời hôm nay, sao lại thế này nhỉ, xuân tháng tư, không lẽ bị cảm chăng?
Hai người đã trong phòng đã chỉnh trang gọn gàng và chuẩn bị xuống ăn tối. Hạ Dĩ Đồng cảm thấy hơi ngượng khi gặp Liễu Hân Mẫn, cô nhíu mày một chút, Lục Ẩm Băng vẫn nói: "Hôm qua tiếng của em lớn như vậy, có lẽ mẹ chị ở bên dưới cũng có thể nghe thấy."
Hạ Dĩ Đồng im lặng một chút trước khi nói: "...Chị nói như thể... chị không rên rỉ tiếng nào ấy."
Lục Ẩm Băng: "Ừ thì chị kêu, mà chị có xấu hổ đâu. Đi đi, mẹ chị đã trải qua sóng to gió lớn rồi, con thuyền nhỏ của em chưa đủ để mẹ chị nhìn thêm một cái."
Hạ Dĩ Đồng cúi đầu trốn sau lưng Lục Ẩm Băng và đi xuống.
Thực tế đã chứng minh, Liễu Hân Mẫn đã quen với sóng to gió lớn, Hạ Dĩ Đồng không biết con thuyền đủ để bà ấy đặt vào trong mắt hay không, nhưng cô biết Liễu Hân Mẫn rất có kinh nghiệm trong việc sửa chữa con thuyền sau cơn sóng to gió lớn
Liễu Hân Mẫn nhìn lên hai người nối đuôi nhau đi xuống: "Ồ, bữa tối cuối cùng cũng đến rồi."
"À." Lục Ẩm Băng thực ra cũng ngại ngùng, nhưng sau lưng vẫn còn Hạ Dĩ Đồng, nên cô vẫn phải giữ được biểu cảm bình tĩnh trên mặt.
Liễu Hân Mẫn gọi Lục Ẩm Băng: "Nhanh vào bếp mang đồ ra."
Hạ Dĩ Đồng cũng đi theo, đặt đồ ăn lên bàn, bao gồm: đậu hấp ốc, cá vược phi hành, gà hầm khoai sọ hạt dẻ, canh sườn hầm khoai, canh gà ác hầm thủ ô và đỗ đen, còn có một nồi cháo đen, cháo đã đen rồi còn rắc thêm mè đen.
Những món này đặt cạnh nhau khiến người ta có một cảm giác kỳ lạ, Lục Hạ hai người nhìn nhau.
Ánh mắt Liễu Hân Mẫn bất động, múc cho hai người mỗi người một tô bát canh gà ác hầm thủ ô và đỗ đen, nói: "Bàn này toàn món bổ thận tư âm."
Lục Hạ hai người nhận lấy: "...Cảm ơn mẹ/bác gái."
Liễu Hân Mẫn: "Đặc biệt là Băng Băng, con phải ăn nhiều hơn, con đã già rồi."
Lục Ẩm Băng sặc một cái, ngoảnh đầu ho khan dữ dội.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]