Lục Ẩm Băng cúi người nhặt kịch bản dưới đất lên, tự giễu.
Hai ngày, vẫn một đoạn này, đến cả việc lặp lại một cách trôi chảy cũng không làm được, không có tiến triển gì. Không phải cô không có kiên nhẫn, cô cũng đã cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, sau khi cố gắng tìm ra cảm xúc nội tâm nhân vật, cô cố gắng đọc từng lời thoại một.
Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, ba lần không được thì mười lần, một trăm lần, cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ làm được, thế mà cô lại không bằng kẻ ngốc.
Không phải là chưa từng chờ mong kỳ tích xảy ra, mỗi lần đọc xong lời thoại đều mong ngóng mọi chuyện quay về như cũ, cô vẫn tỏa ra ánh hào quang, có một cuộc sống bao người mong ước, là một Lục Ẩm Băng được mọi người tung hô.
Nhưng phép màu chưa từng xuất hiện dù chỉ một lần.
Vốn dĩ kỳ tích là kỳ tích, bởi lẽ nó không dễ dàng xuất hiện, nó giống như một vị thần cao cao tại thượng, lạnh lùng và vô tình với vạn vật dưới mặt đất, đi hay ở đều là vô tình.
Một góc của kịch bản bị nắm tới mức gần như bị mất chữ, Lục Ẩm Băng lặp đi lặp lại lời thoại, môi dần trở nên trắng bệch. Bên người đột nhiên bị lún xuống, Lục Ẩm Băng ngoảnh sang, Hạ Dĩ Đồng ngồi lên sofa bên cạnh cô, ôm đầu gối, khó chịu rên rỉ: "Lục lão sư, em khó chịu."
Lục Ẩm Băng yên lặng, đặt kịch bản xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/2053346/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.