Lục Ẩm Băng cúi người nhặt kịch bản dưới đất lên, tự giễu.
Hai ngày, vẫn một đoạn này, đến cả việc lặp lại một cách trôi chảy cũng không làm được, không có tiến triển gì. Không phải cô không có kiên nhẫn, cô cũng đã cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, sau khi cố gắng tìm ra cảm xúc nội tâm nhân vật, cô cố gắng đọc từng lời thoại một.
Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, ba lần không được thì mười lần, một trăm lần, cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ làm được, thế mà cô lại không bằng kẻ ngốc.
Không phải là chưa từng chờ mong kỳ tích xảy ra, mỗi lần đọc xong lời thoại đều mong ngóng mọi chuyện quay về như cũ, cô vẫn tỏa ra ánh hào quang, có một cuộc sống bao người mong ước, là một Lục Ẩm Băng được mọi người tung hô.
Nhưng phép màu chưa từng xuất hiện dù chỉ một lần.
Vốn dĩ kỳ tích là kỳ tích, bởi lẽ nó không dễ dàng xuất hiện, nó giống như một vị thần cao cao tại thượng, lạnh lùng và vô tình với vạn vật dưới mặt đất, đi hay ở đều là vô tình.
Một góc của kịch bản bị nắm tới mức gần như bị mất chữ, Lục Ẩm Băng lặp đi lặp lại lời thoại, môi dần trở nên trắng bệch. Bên người đột nhiên bị lún xuống, Lục Ẩm Băng ngoảnh sang, Hạ Dĩ Đồng ngồi lên sofa bên cạnh cô, ôm đầu gối, khó chịu rên rỉ: "Lục lão sư, em khó chịu."
Lục Ẩm Băng yên lặng, đặt kịch bản xuống, đỡ lấy lưng cô, hỏi nhỏ nhẹ: "Khó chịu chỗ nào?"
Hạ Dĩ Đồng chỉ vào tim mình: "Đập nhanh quá, khó chịu."
Lục Ẩm Băng ghé tai tới ngực cô nghe tim đập, đúng thật là đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, vượt xa nhịp tim bình thường. Cô vừa an ủi Hạ Dĩ Đồng, vừa gọi điện thoại cho bác sĩ, bác sĩ trả lời, biểu hiện giống như rất ham ngủ, là tác dụng phụ của thuốc điều trị loạn thần, không cần thiết phải xử lý, nếu thực sự khó chịu thì có thể uống một ít propranolol.
Trong nhà không có thuốc, định ra ngoài, Lục Ẩm Băng kêu Hạ Dĩ Đồng ở nhà đợi cô, cô cần ra ngoài một chuyến, sẽ sớm trở về. Hạ Dĩ Đồng không chịu, nói nếu Lục Ẩm Băng rời đi thì chắc chắn cô sẽ ngủ mất, vậy buổi tối sẽ không ngủ được.
Lục Ẩm Băng vuốt mặt cô, nói: "Chị lên trên tầng lấy chút đồ, sẽ xuống ngay, sau đó chúng ta cùng ra ngoài mua thuốc."
Hạ Dĩ Đồng dùng ngón tay kéo mí mắt sắp sụp, ra sức gật đầu.
Lục Ẩm Băng cười cười, lên tầng.
Cô chẳng có gì để lấy, đồ dùng đều ở trong tủ TV ở phòng khách, cô đóng cửa lại, ngồi bệt xuống, quay lưng về phía cửa, ôm đầu gối, gục mặt xuống, ngây người cực kỳ lâu. Bản thân cô có cảm giác rất lâu, nhìn thời gian thì mới qua mười phút, nhìn gương, cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi tỉnh.
Hạ Dĩ Đồng rất ngoan, phòng khách tầng dưới, đi vòng quanh bàn ăn, vừa đi vừa ngáp, chạy tới ngay khi nhìn thấy cô, sau lưng có cái đuôi nhỏ vô hình đang ngoe nguẩy: "Hiii."
"Ừm." Lục Ẩm Băng mặc áo khoác, trong lòng mềm mại như nước, vuốt vành tai cô, giúp cô mặc áo khoác đôi, từ ống tay áo, dắt tay cô, ý chí chiến đấu rực cháy, hô lên, "Xuất phát, đi lấy thuốc."
Ai không biết còn tưởng hai người đi chinh phục sao trời và biển lớn.
Lục Ẩm Băng lái xe ra ngoài một lúc, dừng xe bên đường, khi quay lại, cô nhét vào tay Hạ Dĩ Đồng một ly café nóng: "Giữ ấm cơ thể, nhân tiện xốc lại tinh thần, đừng ngủ thiếp trên đường đấy."
Hạ Dĩ Đồng "À" một tiếng: "Còn chị thì sao?"
Lục Ẩm Băng khởi động xe, chậm rãi đạp chân ga, chạy xe về đúng làn, nói: "Em uống trước đi, chị uống phần còn lại, để chị một ngụm là được."
"Vâng." Hạ Dĩ Đồng nói, "Vừa rồi chị cứ thế đi xuống như vậy, liệu có bị nhận ra không?"
Lục Ẩm Băng: "Không biết."
Hạ Dĩ Đồng nâng ly cafe lên: "Vậy..."
Lục Ẩm Băng: "Đã bảo là không biết rồi, sao em phiền thế, chị còn phải lái xe nữa!"
Gân xanh bên huyệt thái dương giật giật, cô nặng nề vỗ vô-lăng một cái, còi xe vang lên, xe trước mặt chạy nhanh hơn một chút.
Hạ Dĩ Đồng cúi xuống, chỉ dám lén lút nhìn cô, vô cùng cẩn trọng.
Lục Ẩm Băng cũng không nói gì, lái xe về phía trước, đột nhiên bẻ lái sang phải, phanh gấp, bánh xe tạo thành một vệt đen trên đường, cơ thể Hạ Dĩ Đồng theo quán tính lao về phía trước rồi bị dây an toàn giữ lại.
Cô tì trán lên vô-lăng, luôn hai tay vào trong tóc, nhắm mắt lại.
Hạ Dĩ Đồng cầm cafe, lo lắng nhìn cô, chờ một chút mới nói: "Em sai rồi, em không nên lắm lời như vậy, Lục lão sư."
Lục Ẩm Băng nắm tóc mình, không nhìn rõ biểu cảm của cô, chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp truyền ra: "Em không sai, là lỗi của chị. Là chị..." Hết lần này tới lần khác không thể kiểm soát tính tình của mình, trong lòng như có vạn người đang thét gào, muốn phát tiết, nhưng sai lúc, cô lại đem những tâm trạng tiêu cực này trút hết lên người Hạ Dĩ Đồng.
Cô hít một hơi thật sâu, yết hầu nghẹn ngào, nước mắt cứ thế chảy xuống, nhỏ lên vô-lăng.
"Lục lão sư?"
Hạ Dĩ Đồng đẩy tay cô, cô úp mặt như vậy mười phút rồi, một tay cô cầm cafe, tay còn lại chạm vào tay Lục Ẩm Băng, ngón tay lạnh cóng của Lục Ẩm Băng đột nhiên rụt lại.
Hạ Dĩ Đồng chớp cơ hội nắm lấy, trong xe bật điều hòa, hai bàn tay nắm vào nhau vẫn lạnh ngắt. Hạ Dĩ Đồng từng là một ngọn lửa nhỏ, nhưng giờ đây, dưới sự đày đọa của tinh thần và thể xác, cô quá bận rộn để tự chăm sóc chính mình, không có cách nào cung cấp hơi ấm cho Lục Ẩm Băng nữa.
Bản thân cô dường như cũng cảm nhận dược điều đó, phóng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn những đoàn xe náo vội vã trên đường phố, lộ ra vẻ bi thương vô lực.
Nhưng lực nắm tay của Lục Ẩm Băng rất mạnh, như thể cô muốn bóp nát tay của đối phương, đốt ngón tay truyền tới cảm giác đau đớn, Hạ Dĩ Đồng vẫn nắm như cũ, đến lông mày cũng không di chuyển.
"Không đau sao?" Lục Ẩm Băng dần nới lỏng tay ra, những vết đỏ trên tay Hạ Dĩ Đồng, một lát sau, tạo thành những dấu tay màu tím.
Hạ Dĩ Đồng nhìn cô, nhỏ nhẹ đáp lại: "Không đau."
Lục Ẩm Băng cười, im lặng cười, đầu nặng nề dựa ra sau ghế, từ từ nhắm mắt, nước mắt cứ thế lăn xuống.
Hạ Dĩ Đồng rút tờ giấy lau nước mắt cho cô, đề nghị: "Để em lái."
"Không được, tinh thần em không tốt, nếu lái một lúc rồi mệt mỏi rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao? Để chị, em thắt lại dây an toàn đi." Lục Ẩm Băng khịt mũi một cái, cầm lấy tờ giấy lau sạch nước mắt, ánh mắt khôi phục tỉnh táo.
Hạ Dĩ Đồng không kiên nhẫn, ngậm ống hút uống cafe, không có đường, cảm giác rất đắng.
Lục Ẩm Băng vuốt mặt, nghiêng người hôn Hạ Dĩ Đồng một cái, ổn định tinh thần, khởi động lại xe.
Ra ngoài một chuyến như bòn rút toàn bộ tâm lực của Lục Ẩm Băng, sau khi bước vào cửa cố gắng rót cho Hạ Dĩ Đồng một ly nước ấm, giúp em ấy uống thuốc, sau đó cô chẳng còn sức làm gì nữa, cơm cũng không ăn, cứ thế đi lên phòng ngủ trên tầng.
"Chị đi ngủ đây, cơm tối không cần gọi chị đâu." Lục Ẩm Băng nói, sợ Hạ Dĩ Đồng sẽ lo cho mình, cô không thể cân nhắc gì được nữa, giờ chỉ muốn đi ngủ, để tinh thần lúc nào cũng căng thẳng của mình có những giờ phút nghỉ ngơi.
Cô cũng muốn ích kỷ một lần, không để tâm tới bất kỳ ai.
Cô ngủ thiếp đi, một giấc ngủ yên bình và buông lỏng mà trước nay chưa từng có, áo len và quần dài, chân đi đôi dép bông, bởi vì nằm ỳ trên giường nên đôi dép cũng rơi xuống đất, lộ ra đôi tất hình con lợn hồng, của Hạ Dĩ Đồng là con sói xám.
Hạ Dĩ Đồng từ tầng dưới đi lên, đẩy cửa phòng ngủ ra thì thấy cảnh tượng như vậy.
Hạ Dĩ Đồng chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, buổi tối cô vẫn nên đi ngủ để sáng tỉnh táo hơn chút, còn nói chuyện phiếm và tập thể dục với Lục Ẩm Băng, nhưng đến buổi chiều, cô ở trong trạng thái có thể ngủ bất cứ lúc nào, khi nào nhịp tim nhanh quá thì mới uống propranolol, bác sĩ từng nói một lần rồi, Lục Ẩm Băng nói lại một lần nữa, lúc ra cửa mới nhớ tại sao hôm nay lại đi ra ngoài.
Đừng nói việc hiểu được cảm xúc của Lục Ẩm Băng, đến cả việc đơn giản nhất là bầu bạn hàn huyên cũng không làm được, một ngày ba bữa đa số là Lục Ẩm Băng chuẩn bị, còn cuộc sống sinh hoạt thường ngày của cô đều là Lục Ẩm Băng cung cúc tận tụy, mình chỉ tiếp nhận thụ động, chẳng làm được cái gì.
Rõ ràng người bệnh là cô, nhưng người gầy đi mỗi ngày lại là Lục Ẩm Băng, chính cô cũng không phát hiện ra điều này, hôm nay mặc áo khoác mà thừa một đoạn vai áo là sao? Quan trọng là sao Lục Ẩm Băng lại gầy như hiện tại, cô cũng không biết nữa, bắt đầu từ khi cô quay lại sao?
Rõ ràng người cần được chăm sóc là Lục Ẩm Băng, là chị ấy cần sự giúp đỡ của cô để có thể vực dậy như xưa, cuối cùng lại biến thành người bị cô liên lụy, từ thiên giới rớt xuống thành phàm nhân chưa đủ khổ hay sao, giờ còn phải kéo chị ấy xuống địa ngục nữa mới được à?
Hạ Dĩ Đồng nhận ra gì đó, từ từ ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh, mẹ Hạ đang nhìn cô một cách trìu mến: "Con gái, không phải lỗi của con."
Hạ Dĩ Đồng chống tay lên trán, liếc sang, mẹ Hạ đang ngồi xổm xuống, góc áo màu cam tiếp xúc với mặt đất, trên đó còn tỏa ra ánh sáng ấm áp, bà "A" nhẹ một tiếng.
"Là ai sai, con à? Hay Lục Ẩm Băng?"
Mẹ Hạ nghẹn ngào, đột ngột chuyển chủ đề: "Con có còn nhớ trước đây, mỗi khi tâm trạng con không vui, mẹ và ba con làm như nào để dỗ con không?"
"Con không nhớ." Hạ Dĩ Đồng nói.
Mẹ Hạ: "Không nhớ rõ cũng không sao, mẹ có thể nhắc lại cho con. Lúc còn đi nhà trẻ, vì con quá xinh xắn nên bị một thằng nhóc trêu chọc..."
"Mẹ đừng nói nữa." Hạ Dĩ Đồng nói.
Mẹ Hạ: "Con yêu."
"Mẹ đừng gọi con," Hạ Dĩ Đồng né tránh bàn tay đang muốn chạm vào mình, đồng thời lùi một bước, co ro lại trong góc tường, "Mẹ con chết rồi, con biết tại sao mẹ lại xuất hiện, và con cũng biết mẹ luôn tồn tại vì chấp niệm không muốn mẹ rời đi của bản thân con."
"Mẹ và ba đã mất từ rất nhiều năm trước, là tiềm thức của con nhất quyết dừng ở hai mươi năm trước, không chịu chấp nhận hiện thực, đây là lỗi của con, đều là lỗi của con." Hạ Dĩ Đồng ngấn lệ, "Nhưng hiện tại con chỉ có Lục Ẩm Băng, con cầu xin mẹ, hãy đi đi, đừng xuất hiện trước mặt con nữa."
Trong mắt mẹ Hạ cũng chảy ra dòng nước ấm nóng, tay vươn tới đỉnh đầu Hạ Dĩ Đồng: "Con của ta."
Hạ Dĩ Đồng nghiêng đầu, quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái, khóc không thành tiếng: "Con cầu xin mẹ, hãy đi đi, để con yên, mẹ---"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]