Mẹ Hạ cũng khóc, tay dừng lại giữa không trung.
"Đi đi... Để tôi yên..." Hạ Dĩ Đồng co mình ở khoảng trống giữa giường và tủ đầu giường, hai tay vòng ôm đầu gối, ánh mắt thất thần, không ngừng rên rỉ, trên mặt là những vệt nước mắt chưa khô.
Lục Ẩm Băng giúp Hạ Dĩ Đồng uống thuốc hạ sốt, lấy cái khăn lạnh, vắt rồi đắp lên trán Hạ Dĩ Đồng. Nghĩ lại, vừa mới tỉnh đã thấy Hạ Dĩ Đồng ngồi ngủ dưới đất, trên mặt giàn giụa nước mắt, trái tim nhói đau, cô đưa tay lên vị trí tim, thở hổn hển rồi đứng dậy, quay người sang một bên.
Lúc cô tỉnh lại đã là hai giờ sáng, cô không biết Hạ Dĩ Đồng đã ở đây từ khi nào, cũng không biết tại sao em ấy lại khóc thành như vậy. Mấy ngày nay cô vui buồn thất thường, chắc chắn dọa em ấy rất nhiều, nếu không tại sao khi cô đi ngủ rồi thì em ấy mới khóc.
Đồ khốn.
Cô ngẩng đầu thầm mắng, ngăn cho nước mắt không chảy ra ngoài.
Hạ Dĩ Đồng nằm giữa giường, nhíu mày, trong miệng đang lẩm bẩm gì đó không rõ, Lục Ẩm Băng ghé tai vào miệng cô, lờ mờ nghe thấy: "Đi đi... Để tôi yên..."
Đi đi? Ai đi đi? Đây là đang bảo cô đi đi à?
Phải rồi, cô khiến Hạ Dĩ Đồng cảm thấy bất an, khiến Hạ Dĩ Đồng khổ sở, là cô khiến Hạ Dĩ Đồng biến thành thế này. Nếu như không có cô, Hạ Dĩ Đồng sẽ không phải đóng bộ phim kia, sẽ không giẫm vào con đường này, em ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/2053344/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.