Sau khi cơm nước xong, ba người tụ lại cùng nhau nghe bài hát của Đường Đường, rất phù hợp với tuổi của cô ấy, nhẹ nhàng lại mang theo một chút phiền muộn đặc trưng của thiếu niên. 
Vân Cẩm Thời rất nể mặt vỗ tay: "Chắc chắn nổi tiếng!" 
"Tất nhiên rồi." Du Lê còn khoác lác hơn cô: "Ca khúc do chính tay tôi sáng tác có thể không nổi sao? Đương nhiên, giọng Đường Đường cũng rất êm tai, tuy rằng không có quá nhiều kỹ thuật nhưng tình cảm phong phú bất ngờ, tuổi này của em không cần quá nhiều kỹ thuật, thuần khiết tự nhiên mới là tốt nhất." 
Đường Đường được khen mặt mày đỏ lên, lập tức vùi vào lòng Vân Cẩm Thời, níu lấy góc áo Vân Cẩm Thời không chịu ra. 
Du Lê:... 
"Chị khen em em còn tổn thương chị, đi đây đi đây, cái nhà này không thể ở lại được nữa!" 
"Đi đi đi đi, tôi tiễn cậu đi." 
Du Lê:... 
Ngày hôm sau Vân Cẩm Thời liền mua vé máy bay cho hai người, định đưa Đường Đường đến đoàn phim, sau khi lên máy bay, Vân Cẩm Thời bèn thấp giọng nói: "Chị thấy tối qua em không ngủ đủ, muốn ngủ một lát không?" 
Đường Đường lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Trên máy bay ngủ không được, tới khách sạn lại ngủ tiếp." 
"Được." 
Bởi vì đau lòng cho Đường Đường, sau khi tới nơi, Vân Cẩm Thời để em ấy tới khách sạn ngủ một giấc trước, sau đó bản thân đến nơi đoàn phim quay, Mạnh Thiệu Kỳ từ rất xa thấy cô đến đây, dáng vẻ tràn đầy sức sống, nhịn không được nói: "Nghỉ ngơi tốt rồi, nếu không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-noi-co-ay-khong-co-doi-tuong/455843/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.