Nói thế nào Đường Đường cũng là một cô gái trưởng thành, Vân Cẩm Thời bị va vào lảo đảo một cái, suýt nữa đã đặt mông xuống đất, cô hít một hơi lạnh: "Chậm một chút..." 
Hốc mắt Đường Đường ửng đỏ nhìn Vân Cẩm Thời, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, em nghĩ... em nghĩ..." 
"Nghĩ chị không trở lại?" Vân Cẩm Thời cười khẽ một tiếng sau đó nói: "Trong cái não nhỏ này của em suy nghĩ gì vậy? Không từ mà biệt, căn nhà này chị mới mua đấy, chị có thể không trở về sao?" 
Hốc mắt Đường Đường đỏ bừng, hai má cũng đỏ bừng, kiên quyết chôn mặt mình trong lòng Vân Cẩm Thời, cô ấy thấp giọng lẩm bẩm: "Em không..." 
Vân Cẩm Thời lấy chìa khóa từ trong túi cô ấy ra mở cửa, sau đó ôm Đường Đường trong lòng vào nhà, đến khi đến cạnh sofa cô mới cùng Đường Đường ngã vào sofa. 
Đường Đường đè lên người cô, có chút ngượng ngùng, giãy giụa muốn đứng lên, Vân Cẩm Thời bình tĩnh siết chặt cánh tay: "Đừng, chị một đường trở về mệt chết rồi, để chị ôm một lát." 
Đường Đường vừa nghe cũng không dám nhúc nhích, nhưng lúc này cô ấy mới phản ứng lại: "Vẫn chưa quay xong ạ? Vậy sao đột nhiên lại quay lại?" 
"Sợ em ở nhà suy nghĩ lung tung." Vân Cẩm Thời áng chừng cô gái nhỏ trong lòng, quả nhiên gầy đi một ít, nhất thời có chút đau lòng: "May mà chị trở về sớm hơn chút, nếu về trễ, em sẽ gầy thành dạng gì đây?" 
Đường Đường không biết nên nói gì, mấy ngày nay khẩu vị cô ấy rất kém, sẽ luôn nghĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-noi-co-ay-khong-co-doi-tuong/455842/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.