Editor: Mẹ Bầu
Vòng eo của Ứng Uyển Dung bị cánh tay sắt của Cao Lãng gắt gao bóp chặt không thể động đậy. Sau lưng cô dán cửa gỗ, cách một cánh cửa này chính là hành lang. Trong không gian yên tĩnh mờ tối vang lên tiếng nước chảy tí tách, Ứng Uyển Dung mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của những người khách ra vào khách sạn.
Hơi thở nóng rực quấn quít giao hòa lẫn nhau. Đầu óc của Ứng Uyển Dung đều đã sắp biến thành một nồi nước sôi trào nước rồi, bốc lên hơi nóng vù vù. Nụ hôn môi lâu dài làm cho hô hấp của Ứng Uyển Dung cũng không theo kịp, hai thân thể kề sát lẫn nhau hợp thành một giai điệu nguyên thủy nhất.
Âm thanh trong cổ gần như đều bị đoạt đi, @MeBau*
[email protected]@ duy có tiếng thở dốc ẩn nhẫn của người đàn ông vang lên. Lý trí Ứng của Uyển Dung bị sự việc vui thích thình lình xảy ra đoạt đi mất rồi. Cô chỉ có thể mặc kệ cho Cao Lãng mang bản thân mình cùng nhau bay lượn, cảm nhận và trải nghiệm cực quang.
Chờ đến khi Ứng Uyển Dung lâm vào tình trạng kiệt sức, co quắp ở trên đầu vai Cao Lãng, thì cô mới phát hiện ra mình cùng Cao Lãng vậy mà lại đã làm việc này ở ngay lối đi như vậy. Quần áo của cô giống như đống vải rách treo ở trên eo, vẫn là cánh tay sắt của Cao Lãng ôm đỡ lấy thân thể của cô, bế cô đi tắm.
Tiếp sau đó, không hiểu tắm rửa như thế nào, dღđ☆L☆qღđ mà lại thành đang ở trong phòng tắm hơi nước lại vận động một phen. Ứng Uyển Dung gần như là xụi lơ ở trên giường, lại một lần nữa nhận thức được sức chiến đấu của Cao Lãng quả thật là bất phàm.
Đang trong lúc nửa mê nửa tỉnh, thì Ứng Uyển Dung lại nghe thấy tiếng Cao Lãng nói nhỏ ở bên tai mình: "Anh thật cao hứng, em yêu anh, cũng giống như là anh yêu em vậy."
Kèm theo lời này, ngón tay của Cao Lãng lại dao động ở phần lưng của Ứng Uyển Dung, giống như là đang dùng ngón tay tao nhã khảy đàn một khúc nhạc vậy. Mà thân thể của Ứng Uyển Dung
[email protected]*dyan(lee^qu.donnn),chính là thứ nhạc cụ mà Cao Lãng anh cực kỳ yêu thích nhất.
Ứng Uyển Dung tuyệt đối không thể tưởng tượng được, chỉ là một câu nói vui đùa thông báo kia của mình, lại dường như đã can thiệp đến tâm thần của Cao Lãng cả đêm không yên. Làm anh nổi sóng kích động, hận không thể khảm sâu vào trong lòng mình, khiến cho hai người thân mật khăng khít hợp làm một thể.
Bụng đói lại bị đồng hồ báo thức đánh thức, Ứng Uyển Dung phải giùng giằng mất một lúc mới đứng dậy được. Cô phát hiện ra kẻ đầu sỏ gây nên chuyện kia đã đi trở về rồi, liền nổi giận dễ sợ. Nói cái gì mà, em vừa nói yêu anh, anh liền nghĩ đến giống như anh yêu em... Phì... die,n;da.nlze.qu;ydo/nn chúng ta không thể thuần khiết trong sáng được một chút hay sao, mà cứ phải mà phải đích thân thể nghiệm làm chuyện đó như vậy mới được à?
Ứng Uyển Dung nghĩ muốn đập người đàn ông kia một trận rồi. Anh đã quên tối hôm qua cô đã nói chuyện gì rồi sao. Cao Lãng đã nói rõ ràng ăn cơm tối xong liền đi trở về, vậy mà ngày hôm qua còn lăn qua lăn lại đến tận nửa đêm. Cũng không biết anh trở về như vậy liệu có phải là sẽ bị phạt hay không ?
Ứng Uyển Dung lắc lắc đầu, kéo hai chân còn bủn rủn kia đi rửa mặt. Xem ra Cao Lãng cũng có chừng mực, ở trên người cô cũng không có dấu vết gì rõ ràng. Bằng không, chẳng phải là ông tướng này đã tuyên bố cho mọi người biết là tối hôm qua bọn họ làm cái gì rồi sao? Da mặt cô vẫn còn chưa dầy đến mức độ như thế.
Tống Tiểu Nha đưa Ứng Uyển Dung đi đến trung tâm điện ảnh truyền hình. Các diễn viên đã tụ tập ở đây một nhóm lớn, đang ở nghe nhân viên công tác nói qua về những hạng mục công việc cần chú ý. Phần diễn xuất của Ứng Uyển Dung ngày hôm nay thì càng đơn giản hơn, đại đa số đều là đứng ở trên tường thành hoặc là trên đàn tế.
So với các yêu cầu về các biểu cảm khác nhau, tinh tế nhất của khuôn mặt trong phim điện ảnh, hiện tại giống như là qua cửa trò chơi với đẳng cấp thấp nhất, không làm khó được cô.
Chẳng cần nói đến là ngày hôm nay thân thể của Ứng Uyển Dung không tốt, vai diễn của cô có thể yên lặng bất động vẫn là tốt rồi.
Ngô Minh nhìn thấy cô từ xa xa, liền đã nhíu mày cười thầm. Chậc chận chậc, phỏng chừng Ứng Uyển Dung vẫn còn không biết gì rồi? Bộ dạng này của cô giống như đang rêu rao khắp nơi, người nào nhìn qua cũng biết, ngày hôm qua khẳng định là cô đã phạm chút gì đó rồi.
Tuy rằng Ứng Uyển Dung đã kiểm tra kỹ càng rồi, phần da thịt lộ ra ở bên ngoài tuyệt đối không có tí ti dấu vết nào. Thế nhưng mà cô đã quên mất, bây giờ gương mặt của mình đang hồng hào, trắng bóng, ánh mắt tràn ngập sức sống, tươi tắn như đóa hoa mùa Xuân Hoa. Nhìn cô giống hệt như một cái bóng đèn to đang rực sáng vào buổi tối sáng lên, dẫn tới người khác ào ào ghé mắt nhìn.
Khi chị Ngô đi tới, nhìn thấy Ứng Uyển Dung thì ngược lại, lại không nói năng gì thêm. Chị chỉ là dặn dò đối với thợ trang điểm chú ý làm thế nào để áp chế sắc mặt của Ứng Uyển Dung xuống. Gương mặt của Ứng Uyển Dung lúc này có chút quá hồng nhuận, quả thực đây chính là hình mẫu của người có nội tiết tố đang dồi dào, tản ra hương vị ngọt ngào mê người.
Dịch Bắc cũng không có cái nhìn hư hỏng giống như Ngô Minh. Bất quá vẫn là chờ Ứng Uyển Dung thay xong quần áo, sau cùng cô thấp giọng nói: "Khụ, hôm nay nhiệm vụ quay chụp hình khá nặng nề, em nén nhịn xuống một chút."
Ứng Uyển Dung sửng sốt, nhìn lại ánh mắt của Dịch Bắc đang đặt ở trên người cô vẻ né tránh. Trong lòng cô liền vang lên lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ. . . truyện ngôn tình
Ứng Uyển Dung chỉ lạnh nhạt gật gật đầu, lơ đãng đưa mắt nhìn ra bốn phía xung quanh. Nhìn thấy đoàn người mặt đỏ nhìn lại cô, Ứng Uyển Dung như có đăm chiêu cau mày lại. Mãi cho đến lúc Ứng Uyển Dung nhìn thấy mình ở trong gương thì mới biết, mọi người đã phát hiện ra manh mối gì rồi.
Cũng may thợ trang điểm là chuyên nghiệp, đã cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành nhiệm vụ mà chị Ngô đã giao cho. Chờ đến khi Ứng Uyển Dung hoá trang xong xuôi, đội khăn trùm đầu đi ra, cô lại đã trở thành một vị Tế Tự không màng tới một chút ý vị khói lửa nhân gian rồi.
Đài Tế Tự mà đoàn làm phim thuê, được coi như là một điểm tham quan nổi tiếng rồi. Có không ít đoàn làm phim truyền hình cổ trang kịch cần cảnh Tế Tự làm lễ tế trời cũng đều sẽ đến nơi đây lấy cảnh. Nhóm diễn viên quần chúng đã sớm thay đổi tốt lắm quần áo xong xuôi, đang vây quanh ở bên ngoài đàn tế, một vòng lại một vòng, đen ngòm một mảnh.
Ứng Uyển Dung đi qua những vị đại thần này, thị vệ, cung phi, nô tì, thái giám. Máy quay phim đã sớm bố trí vị trí thích hợp, chỉ đợi đến lúc Ứng Uyển Dung đi đến dưới đài liền bắt đầu quay chụp. Ngô Minh cũng thu hồi vẻ tươi cười đầy mặt, bày ra một vẻ mặt nghiêm túc nhìn lên đàn tế.
Chị Ngô cầm chiếc loa lớn nói: "Mọi người chuẩn bị, tranh thủ quay một lần là xong. Trời nóng như vậy rồi, nếu như phải quay chụp suốt cả một ngày rất dễ bị cảm nắng rồi. Ai choáng váng đầu thì hãy báo cáo cùng với bên phục vụ, đi lại đó uống chút canh đậu xanh. Được rồi, không nói nhiều nữa, các tổ chuẩn bị."
Ứng Uyển Dung mặc một thân y phục Tế Tự màu trắng, những đường thêu kim tuyến màu vàng lóe ra ánh sáng nhạt dưới ánh mặt trời. Nơi giữa lông mày của cô được vẽ một chút đường vân màu đỏ nhìn chói mắt, hàng lông mày nhỏ cong cong, mang theo lực hấp dẫn trí mạng.
Máy quay phim đi theo Ứng Uyển Dung theo từng bước một đi tới trên bậc thềm. Trong phim chắc phải tăng tốc và chỉnh sửa lại. Khi Ứng Uyển Dung bước đến trên đài, trong miệng cô thấp giọng nỉ non, cung kính quỳ rạp xuống đất khẩn cầu trời xanh rủ lòng thương xót.
Nói xong lời thoại, Ứng Uyển Dung còn phải kéo căng thân thể ra nhảy lên một đoạn ngắn. Bằng không làm sao cô có thể làm mê hoặc quân vương, biến ông ta trở thành bề tôi dưới váy của cô đây?
Làn váy gần như nối liền nhau, giống như một đóa sen trắng đang dần hé nở, một cánh, hai cánh cho đến khi nở hết. Ở giữa lông mày của Ứng Uyển Dung tồn tại một vệt đỏ được quệt ào, làm chói mắt giữa trời đất
Dịch Bắc nghiêng đầu nhìn sang Ngô Minh. Nhưng biểu cảm của Ngô Minh lại không hề rung động, chỉ chuyên chú nhìn lên người đang ở trên dàn tế. Ở dưới đài, mọi người đều tỏ thái độ cung kính, giữ hình dáng vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn lên trên đài. Trừ bỏ đáy mắt thoáng lướt qua vẻ kinh diễm, biểu hiện của mọi người được cho gần như là hoàn mỹ.