Editor: Mẹ Bầu
"Cắt, kết thúc công việc!"
Ngô Tuệ Như thuận tay cầm chiếc loa lên hô to. Đoàn người mồ hôi đầm đìa vừa đi vừa cởi bỏ áo bào bên ngoài. Phơi nắng nửa ngày, phía sau lưng đều là mồ hôi. Nếu không phải là hôm nay quay chụp hai lần đều quá thuận lợi như vậy, bọn họ không biết sẽ còn phải phơi mình dưới ánh mặt trời gay gắt bao nhiêu lâu, thẳng đến lúc Ngô Tuệ Như hài lòng mới thôi.
Ở bên trong Dịch Bắc đã mặc áo ngắn tay rồi, nhưng ở dưới sự thúc giục của trợ lý, cô vẫn cứ đi đến buồng thay đồ, thay đổi lại áo khoác váy xong xuôi hết, rồi mới từ bên trong đi ra ngoài. Nhìn thấy Ứng Uyển Dung đã tháo xong chiếc khăn trùm đầu, lúc này đang ở đó tẩy trang,diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn liền cũng đi tới gần để cùng nhau tẩy trang.
"A này, Uyển Dung, chị xem hình thể của em rất tốt, có điều chỉ quay MV như thế này thôi thì cũng thật là đáng tiếc. Em có muốn hợp ca, hát một bài hát cùng với chị hay không, liền ngoéo tay!" Dịch Bắc dựng thẳng một ngón tay lên ở trước mắt Ứng Uyển Dung lắc lắc, không có một chút gì gọi là dáng vẻ của thiên hậu.
Ứng Uyển Dung cũng không phải là tay mơ trong làng giải trí. Mặc dù là Dịch Bắc hảo tâm, nhưng người đại diện của Dịch Bắc cũng còn không biết việc này, thái độ ra sao, thật sự khó mà nói được.
Chỉ nhìn vẻ mặt kinh ngạc trợ lý của Dịch Bắc ở phía sau đang nhìn các cô, không tự chủ mà hàng lông mày đã nhíu lên như thế kia,
[email protected]*dyan(lee^qu.donnn),thật sự có thể nói rõ được vấn đề rồi.
Có nhắm mắt lại Ứng Uyển Dung cũng có thể nghĩ ra được các cô đang nghĩ cái gì. Các cô sẽ nghĩ, người mới này mới ra trận đầu thật sự là không giữ quy củ, dám đánh chủ ý biến thái lên tới trên người Dịch Bắc. Trong giới ca hát địa vị thiên hậu của Dịch Bắc không cần phải nói nhiều lời, Ứng Uyển Dung chỉ cần hợp xướng một khúc với Dịch Bắc thôi, là có thể tỏa sáng hơn cả một cái MV gì đó rồi!
Ứng Uyển Dung từ từ nhắm hai mắt lại, tùy ý để cho thợ trang điểm lau chùi son phấn trên mặt mình. @MeBau*
[email protected]@ Khóe môi của cô liền hơi hơi nhếch lên nói: "Đáng tiếc, việc ca hát của em thật sự rất tồi, sợ là không có biện pháp rồi."
Trong ánh mắt của Dịch Bắc liền thoáng qua một chút thất vọng, nhưng cô cũng không có quá mức cưỡng cầu. Dù sao đối với một số người, việc ca hát đối với họ thật sự là không am hiểu. Ứng Uyển Dung nói chuyện luôn luôn hàm súc, có ẩn ý bên trong, có lẽ chính là một loại cách nói tránh đi khác chăng?
"Tiểu sư muội thân ái, tôi làm sao lại không biết cô ca hát như thế nào chứ!" Giọng nói của Ngô Minh vang lên ở sau lưng các cô. Bất cứ lúc nào, ở chỗ nào, khí thế của Ngô Minh cũng tỏ ra bức người. Hiếm khi được như hôm nay, Ngô Minh mặc một bộ áo chẽn màu đen bên trong, để lộ ra thân thể cường tráng, vạm vỡ.
Ứng Uyển Dung liếc mắt lườm Ngô Minh một cái trắng mắt, cũng không đảo ngược lại được. Người này đến chính là tìm cảm giác tồn tại đây mà. Người không biết lại cho là anh là đi lại đây là để nâng cao tình cảm tốt đẹp. Nhưng kỳ thực chính là miệng anh không chịu ngồi yên.
Dịch Bắc cùng Ngô Minh quen biết với nhau đã lâu. Trong việc nói chuyện vẫn là không có gì phải kiêng kỵ. Dịch Bắc chép miệng chậc chậc mấy tiếng, liếc mắt nhìn bộ ngực vạm vỡ tuyệt vời kia của Ngô Minh, nói: "Đáng tiếc, lẽ ra nên để cho cậu lộ ra một chút ở trong phim. Tôi nghe nói ở bên Hồng Kông kia có một số bộ phim liền rất thích hợp với cậu đấy! Luận về dáng người này diện mạo này, so những vị nam giới kia, cậu còn mạnh hơn rất nhiều."
Ứng Uyển Dung ngay từ đầu vẫn còn chưa phản ứng kịp là Dịch Bắc đang nói cái gì! Vẫn là Ngô Minh nói toạc ra một câu: "Chị nói nhăng cuội gì đấy, tôi đây với gương mặt này, dáng người này, đi quay chụp mấy động tác diễn, bọn họ chịu nổi được sao?"
Người chung quanh thổi phù lên một tiếng cười. Ngô Minh vẻ mặt ảo não cảm giác lại bị Dịch Bắc nói sai lệch gì rồi, liền lườm cô một cái. Chuyển động đôi mắt tròn, nói: "Vừa rồi tôi vừa mới nói tới đâu rồi nhỉ? A, Uyển Dung hát cực kỳ tốt đấy. Tôi nghe Manh Manh nói, cái ngày xảy ra trận động đất chấn dạo trước đó, ở sân vận động Uyển Dung đã hát ca, vậy mà đã dẫn tới vô số người phải lã chã rơi lệ, rung động lòng người lắm."
Ứng Uyển Dung cũng không nghĩ những lời nói này tràn đầy châm chọc máng điểm lời mà nói..., nhưng rõ ràng Dịch Bắc tưởng thật, thúc giục Ngô Minh kể lại tường tận.
Miệng của Ngô Minh mà không đi làm nghề diễn thuyết tuyệt đối là một tổn thất lớn. Bàn về độ khoa trương thì cũng chưa có người nào bằng. Ngô Minh nói tựa như là chuyện đêm đó có mình ở đó vậy, anh chính là thêm vô số chuyện riêng tư, ví dụ như - -
Cái gì mà Uyển Dung một khi vừa mới hé miệng, người chung quanh chợt nghe như si như say, cô hát xuống thấp, thì vô số người vừa khóc vừa hát theo. . .
Ứng Uyển Dung quẫn hết cả người khi nhìn thấy mọi người chung quanh bị Ngô Minh mê hoặc. Ngay cả thợ trang điểm cũng di chuyển cái ghế đến ngồi ở một bên để nghe. Dịch Bắc cũng không biết là liên kết nghĩ đến cái gì rồi, trong mắt cô liên tục phát ra ánh sáng lạ.
Chờ Ngô Minh thổi phồng xong, Dịch Bắc trực tiếp vỗ án nói: "Uyển Dung, em trước không nên vội vã bỏ đi, hãy đi cùng với chị trở về công ty một chuyến trước đã."
Ứng Uyển Dung lúc này thực không phải cố ý từ chối, cô khoát tay nói: "Lần này thực sự là không được rồi! Một lát nữa em phải mau chân đến thăm Cao Lãng, ở lại vài ngày liền phải về. Nếu như đạo diễn Khang mà biết em đã xong việc mà còn không quay về, nhất định ông ấy sẽ giáo huấn em mất."
Vì để trấn an chút cảm xúc của Dịch Bắc, Ứng Uyển Dung còn hứa hẹn ngày mai nhất định sẽ mời Dịch Bắc đi ăn cơm. Nhiều người nhiều miệng, Dịch Bắc chớp mắt liền gật đầu đáp ứng với Ứng Uyển Dung.
Ứng Uyển Dung nhìn xem đồng hồ, thu thập các thứ rồi cáo biệt cùng với đoàn người, mang theo túi xách liền ra đi nhờ xe đi đến trường quân đội, tính toán muốn cho Cao Lãng một sự kinh ngạc vui mừng.
Tuy rằng không thể đi vào, nhưng mà Ứng Uyển Dung vẫn phải trang điểm thỏa đáng đi đến cổng trường, mới tìm nơi để gọi điện thoại cho Cao Lãng.
Điện thoại vang lên hồi lâu cũng chưa thấy người đón nhận. Xem ra sự kinh ngạc vui mừng này phải ngâm nước nóng rồi. Đúng vào thời điểm Ứng Uyển Dung muốn cúp điện thoại thì được người đón nhận.
Người nghe điện thoại ở đầu bên kia cũng không phải là người xa lạ, chính là Trương Quang Diệu. Hôm nay anh vừa vặn có việc đi lại nơi này, liền nghe thấy điện thoại vang không ngừng trong văn phòng, thuận tay liền đón nhận.
"A lô, Xin chào."
" Xin chào, Ai đang nghe điện thoại đấy ạ? Tôi là vợ của Cao Lãng, tôi muốn tìm anh ấy có chút việc."
Vợ của Cao Lãng sao? Ứng Uyển Dung?. Truyện Đoản Văn
Trương Quang Diệu nhíu mày nghĩ đến em trai của mình không biết bao nhiêu lần nhắc tới cô vợ nhỏ của Cao Lãng. Trọng điểm là nói là bộ dạng người ta thật xinh đẹp, tính nết lại rất tốt, quản lý Cao Lãng cực kỳ nghiêm túc. Đương nhiên là anh sẽ càng không quên nói chuyện tình huống ngoài ý muốn của nhiệm vụ lần trước.
Lần này còn bắt được cả Ứng Văn Triết, nghe nói cũng là anh trai của Ứng Uyển Dung. Cho nên Trương Quang Diệu phi thường tò mò, một người phụ nữ ở trong mắt người ngoài có độ đánh giá cao như vậy, ở trong mắt người chồng, của bạn bè là một người phụ nữ hoàn mỹ không chút khuyết điểm, thế nhưng lại có một người anh trai như vậy thật sao?