Mùa hè năm thứ hai, Hình Khải hoàn thành khóa học ở Học viện Quân sự một cách hết sức thuận lợi, được chuyển thẳng lên Học viện Ngoại giao BắcKinh với thành tích xuất sắc. Hình Khải biết bố sẽ giơ cả hai tay haichân lên tán thành việc anh học nâng cao. Nói gì thì nói, làm bố aichẳng muốn con trai mình một bước lên mây? Tuy nhiên, suy nghĩ của anhrất đơn giản, chỉ vì anh không muốn ở trong quân ngũ nữa nên mới ép mình tiếp tục gặm sách như thế. Nhưng, như vậy anh lại phải học thêm bốn năm nữa.
Hình Phục Quốc trống dong cờ mở đón con trai trở về, không khí hào hùng vui vẻ như chính ông mới là người thắng trận.
Hình Dục lại lặng lẽ đứng bên cạnh Hình Phục Quốc, thon thả mềm mại.
Một năm xa cách, Hình Khải cứ nghĩ rằng mình sẽ quên cả dáng hình cô, nhưng sự thật chứng minh, anh không những không quên được cô mà hình bóng côcàng lúc càng khắc sâu hơn trong tim anh.
Sau khi về đến nhà, Hình Khải ngâm mình trong bồn nước ấm thư giãn, về nhà vẫn là thoải mái nhất.
Bữa tối rất thịnh soạn, Hình Dục đã bắt đầu chuẩn bị từ ngày hôm qua rồi.
Hình Khải nhìn thức ăn trên bàn, cơm ở nhà vẫn là ngon nhất. Lại quay sangnhìn Hình Dục dịu dàng hiền thục, đột nhiên anh cảm thấy thế này cũngtốt. Đàn ông mong đợi điều gì, chẳng phải là có một người phụ nữ ở bênyêu thương chăm sóc mình hay sao?
Dù sao sớm muộn gì cũng phải lấy cô, chi bằng tận hưởng đi vậy.
“Này, đợi khi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280059/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.