Chương trước
Chương sau
Đặng Dương Minh đương nhiên sẽ không bán đứng Hình Khải, cũng không giúp anh “giám sát” tình trạng đi về của chú Hình.
Hình Khải làm động tác buồn nôn: “Chú ý chút đi, bạn của Tiểu Dục cũng đang ngồi đây đấy.”
An Dao nghiêng đầu cười, đón lời nói: “Thì ra tối qua anh mới về đến BắcKinh, vậy bữa cơm này coi như tiệc tẩy trần phải không ạ?”
Hình Khải nâng cốc: “Đừng khách sáo, ăn nhiều một chút.”
An Dao cười híp mí gật đầu, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu.
Đặng Dương Minh liếc nhìn An Dao một cái, cô gái này khi nói chuyện với Hình Khải hai mắt sáng bừng, thế là có ý gì?
Hình Khải lại hoàn toàn chẳng để ý, anh ngầm đá vào chân Đặng Dương Minh một cái dưới gầm bàn, dùng ánh mắt nói với bạn: “Cô bé này không tồi chứ?”
Đặng Dương Minh quan sát An Dao từ đầu đến chân, mũi cao mắt to, da mịnmượt, chiều cao tiêu chuẩn, nhưng bất kỳ mỹ nữ nào trước mặt Hình Dụcđều trở nên mờ nhạt ảm đạm. Hoặc, mắt anh có vấn đề.
Rồi anh lại quay sang nhìn Hình Khải lúc này đang nháy mắt với mình, đá ngược lại bạn một cái.
Hay là tên tiểu tử này ở trường quân sự toàn đàn ông con trai với nhau lâu quá rồi nên không nhận ra tình ý của An Dao?
Hình Khải cho rằng Đặng Dương Minh đang ngại nên không tấn công, anh cườigian tà hai tiếng, lúc này Hình Khải mới để ý Hình Dục ngồi đối diện với mình, anh kéo chiếc ghế bên cạnh ra, nói như ra lệnh: “Qua đây!”
Hình Dục ngoan ngoãn đứng dậy, đầu tiên là rót đầy rượu vào ly cho hai người đàn ông, sau đó ngồi xuống chỗ cũ.
Hình Khải đang định nói cô không chịu nghe lời, Đặng Dương Minh đã ấn mu bàn tay anh, trước mặt người ngoài phải cho Hình Dục giữ chút thể diện chứ.
Tính tình An Dao hướng ngoại nên khá giỏi giao tiếp, trong tình huống chẳngcó ai chịu trò chuyện, cô sẽ tìm mọi cách để khuấy động không khí. ĐặngDương Minh và Hình Khải ở trước mặt đám con gái cũng được coi là nhữngngười đàn ông có phong độ, nghe An Dao hào hứng kể những chuyện thú vịxảy ra trong trường Đại học Y, hai người không nhịn được phá lên cười.
Hình Khải lại một lần nữa cảm thán, nếu Hình Dục nhà anh mà hoạt bát đượcbằng một nửa cô gái này thì anh chưa chắc đã suy nghĩ về việc cô trởthành vợ chưa cưới của mình. Có điều giờ anh cũng chẳng chê bai gì cônữa, nghĩ xong anh bất giác quay ra ngẩn người nhìn Hình Dục.
“Còn nhỏ tuổi như vậy đã vào trường lục quân rồi à? Thật giỏi quá!” Lời nói của An Dao cắt ngang dòng suy nghĩ của Hình Khải.
Hình Khải nhìn ánh mắt lấp lánh sùng bái của cô gái, thói hư vinh được thỏa mãn tới tột cùng.
Đặng Dương Minh thấy Hình Dục từ đầu tới cuối vẫn im lặng, còn Hình Khải lại hào phóng thể hiện bản thân trước mặt An Dao, anh cố ý nói: “Thế đã làgì, Hình Khải còn tinh thông cả ba ngoại ngữ Nga, Anh, Pháp cơ.”
An Dao kinh ngạc tột độ, hào hứng nói: “Anh đúng là thiên tài ngôn ngữ!”
Hình Khải khá bất ngờ, liếc xéo Đặng Dương Minh: “Nhắc đến làm gì, mình chỉ muốn lấy bằng tốt nghiệp thôi mà.”
Đặng Dương Minh cầm ly rượu lên cụng vào ly Hình Khải một cái, cười nói:“Đừng có giả bộ khiêm tốn trước mặt mình. Mình còn nhớ hồi nhỏ, cậuthường ngồi xổm ở góc tường nói chuyện với kiến, có phải cậu gặp đượccon kiến thành tinh nào rồi không?”
Hình Khải chỉ cười,giờ chuyện của anh có thể mang ra kể như chuyện cười, nhưng nhớ lạinhững khó khăn mình phải trải qua ở giai đoạn đó anh vẫn có chút xót xa, chẳng có ai chơi cùng, anh chỉ còn cách tìm đến đủ loại côn trùng độngvật để trò chuyện.
Hình Dục lẳng lặng ngồi một bên, cô luôn là ngườikém hoạt bát nhất trong mọi cuộc vui, chỉ có thể tự tìm niềm vui trongtiếng nói cười của người khác.
Sau bữa cơm, Hình Khải và Đặng DươngMinh có lẽ uống hơi nhiều, trong lúc giúp Hình Dục đỡ họ, An Dao lẳnglặng nhét tờ giấy có số điện thoại của mình vào túi quần Hình Khải. Mànnày, ngoài Hình Khải là người duy nhất không phát hiện ra, Đặng DươngMinh và Hình Dục đều nhìn thấy.
Hình Dục không yên tâm nên cô quyếtđịnh phải đưa hai người bọn họ về nhà trước. Ồ, mà giờ Hình Khải ở đâucô cũng không biết, lần này thì rắc rối to rồi.
Rất nhanh, ba ngườicùng lên một chiếc taxi, Hình Dục đỡ Hình Khải và Đặng Dương Minh lên xe trước, sau đó tự mình ngồi vào ghế phụ.
“Hình Khải, đưa anh về đâu đây?”
Hình Khải ngồi dựa vào vai Đặng Dương Minh ngủ rất say, Đặng Dương Minh cũng ngà ngà chẳng biết gì nữa, không còn cách nào, Hình Dục đành bảo lái xe tìm một quán trọ để hai người đàn ông say khướt này ngủ cho tỉnh rượu.
Đến nơi, Hình Dục và nhân viên của nhà nghỉ hợp lực dìu hai người bọn họ lên giường.
Hình Dục cởi giày giúp Hình Khải, đắp chăn cho anh, rồi lại đi sang giườngcủa Đặng Dương Minh cởi giày đắp chăn, đúng vào lúc cô đang cởi áo khoác ngoài cho Đặng Dương Minh, anh đột nhiên giơ hai tay lên, kéo Hình Dụcvào lòng.
“Anh Dương Minh?” Hình Dục cố gắng thoát ra,nhưng vì lấy đà quá mạnh nên cô ngã lăn ra nền. Đặng Dương Minh đúng làsay thật rồi, nhưng vẫn chưa đến mức bất tỉnh nhân sự, anh vịn vào thành giường đứng dậy. Hình Dục thấy anh đi tới, túm lấy đôi giày da bên cạnh làm vật phòng thân.
Ánh mắt cô tràn ngập dấu hỏi, như muốn tin rằng Đặng Dương Minh đúng là đang say.
Thấy vậy, Đặng Dương Minh phì cười, thả người nằm lăn ra giường, anh chỉmuốn mượn rượu để bày tỏ thứ tình cảm đã phải đè nén bao năm trong lòng, nhưng hành động của Hình Dục cho thấy, cô không có ý gì với anh, ngườicon gái này, không chỉ đề phòng với riêng anh, mà Hình Khải cũng vậy,động chút phòng vệ để bảo vệ mình.
Nhưng Hình Khải còn hạnh phúc hơn anh rất nhiều, ít ra cậu ta còn có thể lấy cô về làm vợ.Chuyện ngày hôm đó, Hình Dục không bận tâm, trước kia đối xử với Đặng DươngMinh thế nào thì giờ vẫn thế, gọt hoa quả, làm cơm, rót rượu mỗi thứ bao giờ cũng làm hai phần. Còn Đặng Dương Minh vốn là người đàn ông khôngđạt được mục đích của mình, Hình Dục không né tránh anh, hà tất anh phải né tránh cô.
Hình Khải nhanh chóng chẳng còn cắc bạc nào trên người, Đặng Dương Minh đặt một phòng ở khách sạn, ở luôn đó cùng Hình Khảitrong những ngày nghỉ phép buồn chán. Hình Dục có thời gian cũng đến ởcùng họ, có điều thời gian của cô rất hạn hẹp, bởi vì Hình Phục Quốc đợi cô về cùng ăn cơm. Huống hồ, ở thành phố này Hình Dục vốn không có bạn, nếu cô về muộn chắc chắn sẽ khiến Hình Phục Quốc nghi ngờ.
Hình Khải buồn chán, hơn nữa lại có Đặng Dương Minh ở trong phòng, nên anhkhông thể nói chuyện nghiêm túc một lần với Hình Dục, cứ nghĩ đến chuyện về nhà nghỉ phép lâu như thế mà không thể làm rõ quan hệ giữa mình vàcô, lòng anh lại bứt rứt.
Anh nghĩ, có thể giờ chưa phải lúc, đến ông trời cũng cản trở anh thì anh hà tất phải cố chấp bằng được? Đợi tớikhi anh tốt nghiệp quay về vậy, cả hai còn trẻ, còn đủ thời gian để sắpxếp cuộc đời mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.