Sau khi chén sạch, nó chở tôi về. Tôi vừa vui, vừa lo sợ về nhà sẽ bị mẹ la
Nó đi thẳng đến nhà tôi luôn. Kì lạ, rõ ràng là phải qua nhà nó trước rồi tôi mới lấy xe đạp về mà. Tôi năm lấy vạt áo nó kéo nhẹ
- Mày, mày. Sao không qua nhà mày? Mày tính đi bộ từ nhà tao về hả
Nó khẽ cười
- Mày ngu à? Sức chịu đựng của con người có giới thiệu, làm sao tao đi bộ được
- Thế mày định làm gì để về nhà vậy?
- Đương nhiên là đạp xe mày về rồi
- Má mày khùng à?
Tôi vỗ bốp vào vai nó nhát. Tự nhiên nó lạng tay lái một phát làm tôi hú hồn
- May chưa chết đứa nào
Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Nó mới điềm tĩnh
- Bây giờ nhé, tao đạp xe mày về xong chiều tao lấy xe mày qua đón mày. Hợp lí không?
- Mày điên à? Như vậy là mày muốn để cả trường biết mày chở tao đến trường. Tao chắc chắn không đồng ý đâu
Nó thản nhiên
- Có sao đâu? Tao chở mày thì mày không cần phải đạp, chỉ ngồi chill thôi sướng thế còn gì? Hay mày đang nghĩ cái gì...
- Không có đâu. Thôi sao cũng được
Tôi miễn cưỡng đồng ý. Một phần là do nó bắt đầu dò hỏi đến ý nghĩ của tôi trong khi đầu tôi thì chứa 7749 thứ linh tinh. Một phần nghĩ lại thì hình như được chở cũng khoái khoái sao á, lại tiện, không mỏi chân. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-sang-ngoi/2896098/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.