Cuối cùng cũng hết giờ. Không biết hôm nay thằng Nam nó trúng tà gì mà cả giờ sinh hoạt nó cứ hành hạ tôi, chọc tôi cả giờ. Ngồi cạnh nó, tôi cảm nhận được hương thoang thoảng của dầu gội vương trên mái tóc mềm mại, gần chạm mắt của nó. Xong cái ánh mắt với mị lực chết người kia nữa. Với cái bản tính mê trai đầu thai cũng chả hết của tôi thì phải nghị lực lắm mới cam chịu được cả giờ đấy. Nguy hiểm quá đi
- Phạm Ánh Dươnggggg...
Trời ơi, nó nữa hả? Tha tôi đi được không?
- Hôm nay mày điên quá
Tôi lắc đầu, miệng chậc chậc vài tiếng
- Thế cuối cùng mày muốn gì đây?
Nó chỉ gãi đầu cười cười:
- Tao lấy xe mày nhé?
- Hả? Đùa à? Xe mày đâu?
- Nay tao không đi xe. Tao đi bộ đến á
- Wtf đi bộ?
Tôi khá là ngạc nhiên. Khoảng cách từ nhà nó đến trường đi bộ cũng phải mất khoảng 20 - 25 phút. Nghị lực quá!
- Thế mày tính lấy xe tao rồi vứt tao ở trường à?
- Để tao chở. Đến nhà tao tao trả xe mày
- Nhưng...
Chưa kịp nói hết câu, bỗng có một giọng nói chen vào
- Nam ơi, không có xe thì để tớ chở cho. Đi xe đạp lâu lắm, tốn thời gian nữa
Tôi quay ra. Thì ra là Ngô Hải Anh. Sao nó lại ở đây ngay lúc này? Nó theo dõi và nghe tôi với Nam nói chuyện à?
- Đúng không Dương?
Nó nhìn tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-sang-ngoi/2896102/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.