Mặc dù đã đánh Hoài Du một trận nhưng Thế Huân vẫn hầm hầm sát khí, mặt mũi cau có khó coi. Chi Lan lặng thinh không dám hé môi câu nào, tập trung lê từng bước dìu anh vào phòng, bầu không khí giữa hai người vô cùng căng thẳng.
Thế Huân cao to khỏe mạnh, Chi Lan dìu anh một lúc đã thấm mệt. Cô thầm cản thán chính mình, ngày đó ở Jabal Althalj, sức lực của cô đúng là vô hạn.
Cô khẽ thở dài, thôi không suy nghĩ nữa, len lén nhìn Thế Huân ngồi trên giường. Chi Lan biết anh đang cáu kỉnh kinh khủng, Thế Huân tuy lạnh lùng kiệm lời, nhưng nổi giận rất đáng sợ. Song, lần này anh chỉ ngồi trên giường im lặng, mà sự im lặng trong mối một quan hệ còn đáng sợ hơn phát điên gấp bội lần.
Hít một hơi thật sâu, Chi Lan muốn dùng oxi đổi lấy can đảm, nhưng cũng chẳng được bao nhiêu. Đành cúi gầm mặt, lí nhí như một đứa trẻ nhận lỗi: “Chuyện là em…”
Không để cho cô nói hết câu, Thế Huân cắt ngang: “Ra ngoài đi.”
“Thật sự là em với Hoài Du không có gì cả.” Cô đánh bạo tiếp tục nói.
“Ra ngoài.”
Chi Lan cúi đầu nhìn xuống vô tình phát hiện ra ga giường đã bị xé mất một mảng, tay anh vẫn còn siết chặt mảnh vải rách. Thế Huân đang mất kiên nhẫn thật sự. Cô nuốt nước bọt, lần trước anh phát điên là đêm tân hôn, hình ảnh đáng sợ đó cô vẫn nhớ mãi. Xem ra lúc này không thể nói chuyện với anh được rồi. Cô lùi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-noi-day-mat/3383194/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.