Hoài Du nghiêng đầu cười cười, nói: “Nghe cảm động thật đấy, cậu cả mà nghe được nhất định sẽ rất vui.”
“Anh ấy không nghe nhưng có thể cảm nhận được.” Chi Lan đáp lời.
Không khí trong xe rơi vào tĩnh lặng, Hoài Du không nói nữa và Chi Lan cũng không muốn trả lời thêm. Hai người cứ như thế đến khi hoàng hôn vụt tắt, bóng đêm dần dần xuất hiện. Anh ta mở cửa xe bước xuống, quay trở về vị trí cầm lái, Hoài Du nổ máy xe một lúc nhưng vẫn chưa đạp chân ga. Chi Lan hướng mắt nhìn anh ta, cô trông thấy Hoài Du hơi nghiêng mặt, biểu cảm không hiện rõ.
“Sau khi trải qua chiều tà, một ngày nào đó cô sẽ nhận ra bóng đêm cũng rất đẹp, có thể thay thế chiều tà mang bình yên đến tặng cô.”
Ý tứ của Hoài Du rõ ràng như vậy, cô làm sao không hiểu được chứ. Nhưng Cô không thể đáp lại, dứt khoát cự tuyệt.
“Bác sĩ Du, tôi đã từng nói với anh rằng tôi rất thích ánh sáng chưa? Bóng đêm bình yên thật đấy, nhưng tôi không thích.”
Hoài Du phì cười, sau đó đạp chân ga, không đáp lời Chi Lan nữa.
Cô ngước mắt nhìn cảnh vật bên ngoài, trời đã sập tối, trong lòng rối bời tơ vương. Chi Lan ngắm nhìn khung cảnh được một lúc, mí mắt bắt đầu nặng trĩu, cô vô thức thiếp đi.
Ting ting!
Âm thanh thông báo tin nhắn khiến Chi Lan giật mình tỉnh giấc, cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng khung cảnh ngoài ô cửa đã thay đổi thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-noi-day-mat/3380250/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.