“Trần Nguyệt chết rồi.”
Huỳnh Mẫn Đạt cùng Lý Nhân ngồi bên giường bệnh của ông lớn.
“Căn nhà trên núi Cửu Môn bốc cháy dữ dội, mảnh rừng bên cạnh cũng ảnh hưởng không ít, người của Nam Đô đến báo, trong nhà có xác phụ nữ được xác định là Trần Nguyệt.” Lý Nhân tiếp lời ông Đạt.
Bệnh tình ông Lê Tuấn vừa mới khởi sắc được mấy ngày, nay lại bất ngờ nghe tin dữ, gương mặt già nua sa sầm. Ông day thái dương, thở dài nói: “Chết khi nào?”
“Xác định là chết từ đêm qua.” Ông Đạt trả lời.
“Vừa mới chết thôi sao?” Ông lớn ngẩng đầu chạm phải ánh mắt phức tạp của Lý Nhân, đôi mắt mỏi mệt nheo lại. Ông chủ Trung Đô nhận ra ông lớn đang thăm dò mình, Lý Nhân ngồi thẳng lưng, kiên định nhìn thẳng tỏ ý bản thân không liên quan đến vụ này.
Huỳnh Mẫn Đạt khẽ liếc mắt nhìn dáng vẻ ngấm ngầm biện minh của Lý Nhân, khóe môi cong lên khinh khỉnh. Lý Nhân đúng là con bò chết nhát, miệng nói lật đổ nhà họ Lê, nhưng khi bị ông lớn nhìn vẫn sợ hãi không thôi. Sợ phục tùng đã ăn sâu trong máu, hai chữ “lật đổ” nghe thật là tức cười.
Ông lớn thu ánh mắt lại, đánh mắt nhìn Huỳnh Mẫn Đạt rồi chậm rãi nói: “Hai người các cậu cùng Trần Nguyệt là thế hệ trước giúp tôi cai quản Lâm Thượng, tang lễ của cô ta giao cho hai người đảm nhận.”
“Vâng.”
“Phát tang thật lớn, còn nữa…”
“Nam Đô bây giờ vô chủ, Lâm Thượng sẽ loạn, sức khỏe của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-noi-day-mat/3380249/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.