Cô thức giấc trong vòng tay anh, cả người mệt rã rời, nhìn thấy đôi cánh tay ghì chặt eo mình, Chi Lan khẽ mím môi. Ban ngày Thế Huân rất nghiêm chỉnh, khí thế bức người khiến ai cũng phải kiêng dè. Nhưng ban đêm lại khác, anh hóa thành lưu manh chính hiệu, hết bắt nạt rồi dụ ngọt, dụ dỗ không thành thì giở trò lừa gạt. Chi Lan thuở đầu còn chống đối, sau đó cô bị anh dỗ ngọt, cuối cùng là bị gạt hết lần này đến lần khác.
Tấm thân nhỏ bé vừa mỏi vừa nhức, lúc này cô chỉ muốn cắn anh một cái thật đau, lấy hết can đảm đình công một trận. Song, khi thấy Thế Huân ngủ say bên cạnh mình, cô lại không nỡ trách anh nửa lời.
Đúng là thiếu quyết đoán mà.
“Mệt lắm à?” Thế Huân cựa người, thuận tay ghì chặt cô vào lòng, vật mềm mại căng tràn chạm vào bờ ngực rắn chắc.
Mặt mũi Chi Lan đỏ lựng, cô vặn người muốn thoát khỏi tay anh. Đương nhiên Thế Huân không để cho cô thoát thân dễ dàng như vậy, anh trở người, đè lên tấm thân bé nhỏ, tay mân mê cánh môi anh đào. Tóc Thế Huân hơi rối, mắt nheo nheo, bộ dạng ngái ngủ vô cùng buông thả nhưng lại mang theo sự quyến rũ chết người, chất giọng trầm khàn khẽ cất lên: “Một lần nữa nhé?”
Cô hốt hoảng thoát khỏi vòng tay anh, nhanh tay kéo chăn phủ lên người, Chi Lan nhăn mặt: “Anh có biết là anh đã nói câu này suốt một đêm không?”
“Ừ,” Thế Huân vươn tay nâng lọn tóc đen nhánh, cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn, “Em muốn nghe thêm hả?”
“Không muốn.”
“Anh muốn.” Thế Huân nói xong, môi bắt đầu tìm đến môi cô, nhấm nháp dư vị buổi sáng.
“Em mệt lắm rồi!” Cô nhăn mặt sắp khóc đến nơi.
Thế Huân không quan tâm đến vẻ mặt đáng thương kia, anh vuốt ve tấm lưng trắng mịn, ánh mắt tràn đầy tà ý, khóe môi nhếch lên: “Em ở trên sẽ không mệt.”
“Anh!”
“Ngoan nào.”
Cô lại bị cáo già lưu manh lừa nữa rồi…
***
Chi Lan đẩy xe lăn đưa anh xuống nhà dùng bữa sáng. Từ xa đã có bóng dáng quen thuộc ngồi trên bàn ăn đợi sẵn, Thế Huân vừa trông thấy người đó, lòng càng chán ghét thêm. Tuy anh là người gọi Hoài Du đến, nhưng khi thấy mặt hắn, Thế Huân chỉ muốn cho Hoài Du ăn đạn thay vì ăn cơm.
“Cậu cả, mợ cả.” Hoài Du lập tức đứng dậy cúi đầu chào.
Chi Lan không hiểu tình huống này như thế nào, cô cụp mắt nhìn Thế Huân, một cái gật đầu anh cũng không thèm gật đáp. Hoài Du lộ rõ vẻ sượng sùng, Chi Lan đành gật đầu đáp lại lời chào của anh ta.
Bầu không khí căng thẳng bao trùm, ba người ngồi xuống bằng ăn, nhất thời không có lời nào để nói với nhau. Cô len lén nhìn Thế Huân bên cạnh, đêm qua vừa đánh người ta một trận, sáng lại mời ngồi ăn cùng. Thuộc hạ ngồi chung bàn với cậu cả cũng không phải chuyện mới lạ, thi thoảng Lục và Nhất vẫn được đặc quyền như thế. Nhưng Hoài Du là người mới, Thế Huân còn không thích anh ta, bữa sáng này chắc chắn có ẩn ý.
Chi Lan gầy yếu, lại không thích ăn uống cầu kỳ. Vậy nên mỗi lần Thế Huân ở nhà, bàn ăn sẽ đầy ắp mấy món bổ dưỡng, hiểu rõ ý tứ của anh, cô cũng không dám lười nữa.
Thế Huân chán ghét không muốn ăn, chỉ ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho cô.
“Đêm qua anh thấy cơ thể em gầy xuống nhiều.”
Khụ khụ!
Miếng thức ăn cô chưa kịp nuốt trôi đã bị câu nói của anh chặn nghẹn, sao lại nói câu này trên bàn ăn vậy? Bàn ăn đâu phải chỉ có hai người! Chi Lan ngước mắt nhìn về Hoài Du ở đối diện, anh ta vẫn ăn uống bình thường, mặt không biến sắc tựa như chẳng hề nghe Thế Huân vừa nói gì.
Đột nhiên cô dần dần hiểu rõ sự xuất hiện của Hoài Du sáng nay, rõ ràng là Thế Huân cố ý gọi anh ta xuống.
Hoài Du nghe thấy mấy lời của Thế Huân, chỉ là anh ta không muốn biểu hiện cảm xúc, cố tỏ ra thản nhiên như không phải chuyện của mình. Song, anh ta nhân lúc Thế Huân không để ý, lén lút nâng mắt nhìn Chi Lan một cái, gần đây cô gầy thật, trong lòng có chút xót xa. Hoài Du nhẹ nhàng đẩy đĩa cá hồi áp chảo đến trước mặt Chi Lan, cá hồi rất tốt, anh ta hy vọng cô có thể dùng nhiều hơn.
Xoảng!
Chi Lan giật mình co người lại, cô sợ tiếng đồ vỡ. Thế Huân thẳng tay ném đĩa cá hồi xuống đất, vài phút trước nó còn là món ăn ngon mắt, vậy mà bây giờ đã trở thành đồ bẩn không nuốt được. Anh ngước mắt nhìn Hoài Du, chậm rãi nói: “Cô ấy không thích cá, đừng cố chấp.”
“Xin lỗi, tôi không biết.”
“Ý tôi không chỉ là món cá.”
Hoài Du im bặt không đáp nữa.
Thế Huân vươn tay ra sau ghế, dùng lực kéo ghế Chi Lan sát bên cạnh mình, cả người cô nghiêng ngả đổ ập vào lòng anh. Cô hoảng hốt toan vùng dậy, nhưng cánh tay anh cứng như thép, ghì chặt cô trong lòng.
“Nói cho hắn nghe, em có ghét không.” Thế Huân cúi đầu nhìn cô, tông giọng vẫn nhẹ như thường ngày, nhưng ngữ điệu tràn đầy sự đe dọa.
“Em ghét.” Cô nhanh chóng trả lời. Dỗ anh mất rất nhiều thời gian và sức lực. Thế Huân muốn cô nói rõ ràng ý của mình đối với Hoài Du, cô không muốn chọc giận anh nữa, cũng muốn vạch rõ ranh giới với Hoài Du.
Thế Huân hài lòng với câu trả lời của cô, anh vươn tay vén mái tóc dài sang một bên. Gò má Chi Lan lập tức nóng lên, ửng đỏ, cô muốn ngăn anh lại nhưng không dám. Mái tóc đen dài được vén sang một bên để lộ cần cổ trắng nõn mịn màng, trên cổ xuất hiện nhiều vết hôn đỏ đậm. Nó là minh chứng cho một cuộc yêu nồng nhiệt, là sự đánh dấu chủ quyền ngang ngược, khẳng định rõ ràng cơ thể lẫn linh hồn cô là của ai.
“Ngẩng đầu lên.” Thế Huân gằn giọng ra lệnh. Hoài Du biết mệnh lệnh đó dành cho mình, hắn ngẩng đầu lên một cách máy móc, trước mắt Hoài Du là chiếc cổ thiên nga tuyệt đẹp, chi chít nhiều vết bầm đỏ ngang ngược. Hắn nhìn một lúc rồi cụp mắt xuống, không muốn nhìn tiếp. Thái độ của Hoài Du khiến Thế Huân thỏa mãn, ngón tay thon dài vuốt ve gáy cổ trắng mịn, mân mê như một món vật báu.
Còn Chi Lan, cô sắp ngượng chết đến nơi rồi, món ngon trong miệng cũng trở nên khó nuốt. Thảo nào sáng nay anh mạnh bạo như vậy, hóa ra là muốn dùng cái này để cảnh cáo Hoài Du. Đúng là cáo già tâm cơ mà!
“Cậu cả.” Bác Nhân quản gia xuất hiện, chậm rãi đến bên cạnh Thế Huân, cúi người nói: “Ông lớn muốn gặp cậu.”
Anh gật đầu, đưa mắt nhìn Chi Lan, cô đã dùng bữa sáng xong, anh nói: “Em lên phòng đi.”
Cô ngoan ngoãn nghe lời, gật đầu chào Hoài Du một cái rồi rời đi, bàn ăn chỉ còn một mình anh ta.
Thế Huân đưa mắt nhìn bàn ăn một lượt, sau đó đanh giọng: “Đổ hết.”
Hoài Du buông đũa, không nuốt nổi nữa. Người giúp việc răm rắp nghe theo, mặc kệ Hoài Du có đang dùng bữa hay không, bàn ăn nhanh chóng được dọn xuống, để lại một mình anh ta ngồi yên trên bàn.
Bác Nhân quản gia đưa Thế Huân đi, được một đoạn, bác Nhân ngoảnh đầu nhìn Hoài Du một lúc, ánh mắt chứa chan sự thương hại.
Tính tình của cậu cả không dễ chịu.
Ông đã nhắc nhiều lần rồi.
***
Bác quản gia đẩy cửa cho Thế Huân tự vào trong, ông nội tựa lưng vào giường đợi sẵn, nhìn thấy cháu trai xuất hiện, ông vươn tay gỡ máy thở.
“Đến rồi à?”
Thế Huân gật đầu vâng một tiếng, anh liếc mắt nhìn bàn thuốc ngay bên cạnh ông nội, lọ Naloxone đã biến mất, trong lòng anh an tâm hơn một chút.
“Dạo này sức khỏe ông nội tiến triển rất tốt, gương mặt cũng tươi tỉnh hơn hẳn.” Anh nói.
Ông nội chỉ cười nhẹ, đáy mắt không có niềm vui. Lê Tuấn không muốn bàn chuyện bệnh tật, ông vào vấn đề chính: “Huỳnh Mẫn Đạt tố cáo với ta rằng con hành hung con trai hắn.”
“Con chỉ mời một ly rượu thôi.”
Khỏe môi ông nội nhếch lên. Thế Huân là cháu trai duy nhất của ông, tính tình thế nào chẳng lẽ ông còn không rõ? Mời rượu là chuyện bình thường, nhưng mời bằng cách nào mới là vấn đề. Thế Huân chọc giận Huỳnh Mẫn Đạt, cuộc chiến ở Lâm Thượng xem ra càng lúc càng sôi nổi rồi.
“Mời như thế rất có phong thái.”
Ông nội tiếp tục nói: “Vài ngày nữa bắt đầu biểu quyết việc con trở thành ông lớn, trước khi Ngũ Đô gặp nhau hội họp, Huỳnh Mẫn Đạt muốn giải quyết hiềm khích với con, con thấy thế nào?”
Huỳnh Mẫn Đạt tốt đẹp đến như vậy à? Trước khi bỏ phiếu ủng hộ còn chủ động muốn giải quyết hiềm khích, giăng một cái bẫy lộ liễu như vậy khác nào đang sỉ nhục anh.
“Ông Đạt không muốn theo nhà họ Lê nữa, hiềm khích như vậy làm sao có thể hóa giải?”
“Hai ngày nữa Huỳnh Mẫn Đạt muốn gặp con tại nhà họ Huỳnh, có đến hay không, tùy con.” Ông nội ôn tồn nói tiếp: “Ta đã mang Lâm Thượng đặt vào tay con, có giữ được hay không phụ thuộc vào bản lĩnh của con rồi.”
“Con sẽ đến.”
Lê Tuấn gật gù hài lòng.
“Thuộc hạ mới thế nào?”
Thuộc hạ mới trong lời của ông, chỉ có thể là Hoài Du.
“Phế nhân.” Thế Huân đáp gọn.
“Ha ha ha, xem ra con dùng không đúng cách rồi, hai ngày nữa mang theo Hoài Du đi.”
Anh thoáng ngạc nhiên, đôi mày rậm cau lại: “Để làm gì ạ?”
Sắc mặt Lê Tuấn thâm trầm, ông chậm rãi đáp: “Để nhìn ra cách dùng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]