Cả hôn lễ thật sự bùng nổ.
Đặng Chi Lan sáng mắt còn sốc hơn cả tin Huỳnh Khang chấp nhận lấy cô nữa kìa. Mù bẩm sinh cũng có thể đột ngột sáng mắt trở lại ư? Chuyện hoang đường quái quỷ gì cũng có thể xảy ra.
Lê Thế Huân ngồi phía xa, bàn tay siết thành nắm đấm đã thả lỏng, đây chính là kết quả mà anh muốn thấy. Thế Huân khoanh tay trước ngực, thả lưng tựa vào ghế. Anh hướng mắt nhìn về phía sân khấu. Quả nhiên người nhà họ Huỳnh không để yên chuyện này, bọn họ bật dậy, xông thẳng về phía Chi Lan.
"Cô có biết mình đang nói cái gì không hả?" Bà Thảo bước đến trước mặt cô, hai mắt trừng trừng, bà ta cố gắng nén cơn điên trong người không quát nạt Chi Lan ngay tại đây. Bởi vì chỗ này không chỉ có riêng mình nhà họ Huỳnh.
Cha của cô cũng ngạc nhiên không kém, trước hết là vui mừng, ông giữ chặt tay cô vội vàng hỏi: "Con sáng mắt ư? Con nói thật chứ?"
Trông thấy vẻ mặt vui còn hơn bắt được vàng của cha, cô xúc động suýt khóc. Từ sáng đến giờ Chi Lan phải kìm nén giả mù, cảm xúc lần đầu tiên thấy rõ mặt cha của cô cũng bị dìm xuống. Bây giờ cô đã có thể ngẩng mặt nhìn cha thật lâu, khẳng định cho cha biết mắt cô đã sáng.
"Con nói thật, con sáng mắt rồi."
Dứt lời cô ngoảnh đầu nhìn Huỳnh Khang và mẹ hắn ta. Chi Lan không chút kiêng nể thẳng thừng nói rõ: "Nhờ đôi mắt sáng đã cứu con, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-noi-day-mat/3358596/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.