"Chi Lan, dậy đi con, dậy đi con."
Giọng nói dịu dàng của mẹ văng vẳng bên tai, cô khẽ cựa đầu. Hàng mi dài từ từ hé mở, ánh sáng trong căn phòng vào mắt cô đầu tiên. Nó quá chói chang và rực rỡ, mắt cô không kịp thích nghi, chúng nhắm chặt lại ngay lập tức. Chi Lan vẫn còn mơ màng ngái ngủ.
Giọng nói của mẹ tiếp tuc vang lên bên tai: "Con dậy mau đi, bây giờ còn ngủ thì chừng nào mới chuẩn bị xong?"
"Chẳng phải con nói muốn gả cho Huỳnh Khang sao? Hôm nay là hôn lễ của con đó!"
Nghe thấy hai từ 'Huỳnh Khang' cô bật dậy, hai mắt mở to. Chi Lan không giấu được ngạc nhiên mà thốt lên: "Tại sao lại gả cho Huỳnh Khang nữa?"
Bà Trâm cau mày, vỗ vào vai cô một cái đau điếng: "Con bé này! Không gả cho Huỳnh Khang thì gả cho ai? Chẳng phải Khang là người chồng trong mơ mà con nói sao? Một lòng một dạ muốn gả cho cậu còn gì?"
Tại sao cô có cảm giác chuyện này từng xảy ra rồi. Bây giờ cô đang ở đâu? Thiên đường hay âm phủ? Chi Lan theo thói quen nhìn một vòng quanh căn phòng. Đồ vật bày trí lạ lẫm, không theo trình tự nào cả. Đan xen giữa tông màu trắng ngà chủ đạo còn có thêm màu đỏ.
Khoan đã!
Cô có thể nhìn thấy!
Thậm chí là nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh, giường ngủ, bàn trang điểm, ô cửa sổ và rất nhiều thứ khác. Cô còn nhìn thấy người phụ nữ đứng tuổi, đôi mày cau cau. Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-noi-day-mat/3358595/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.