- "Cần Cần, em đồng ý lấy anh chứ?"
Hạn Quân khụy chân, trên tay cầm chiếc nhẫn, nhìn người trước mặt đầy trìu mến mà cầu hôn cô. Tưởng Cần Cần mĩm cười mà gật đầu đồng ý. Nghe câu trả lời từ phía cô khiến anh không khỏi vui sướng liền lập tức nhấc bổng cô lên xoay vài vòng, sau đó cả hai hôn nhau dưới bầu trời rực rỡ pháo hoa.
Hai người ngồi trên ghế, Tưởng Cần Cần tựa đầu vào vai anh. Cô ngước mắt nhìn ra phía dòng sông phía trước, dưới sự soi sáng của ánh trăng trên cao càng thêm thơ mộng mà nói rằng:
- "Sau này chúng ta kết hôn, anh phải cùng em chèo thuyền trên sông ngắm mặt trăng, cùng em đi du lịch khắp nơi trên thế giới."
Hạn Quân bật cười liền hôn nhẹ lên mái tóc mềm mượt với hương thơm nhè nhẹ của cô, ngọt ngào đáp:
- "Anh sẽ bảo vệ em cho đến khi anh không còn hơi thở..."
Suỵt...
Liền lập tức, cô lấy tay ngăn miệng anh, không cho thốt ra những lời nói không may.
- "Chúng ta sau này sẽ là đôi vợ chồng hạnh phúc nhất. Cùng nhau sống cho đến khi đầu bạc."
Hai người nhìn nhau mĩm cười. Bọn họ đã hình dung cuộc sống sau này. Cùng nhau vượt qua tất cả những khó khăn trong cuộc sống này. Thực ra hai người vốn là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ, trái tim Hạn Quân vốn dĩ đã hướng về cô. Cho đến khi lớn lên, cô và anh lại học chung lớp, chung một trường và có một chuyện tình thời thanh xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-giua-bau-troi-den/3067575/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.