''Tôi đã chăm sóc bé từ khi nó còn đang mặc tả, không phải cậu không biết, ông bà chủ có thể làm chứng cho tôi!''
Mỗi một lần giải thích, bà ta đều len lén nhìn anh, thấy cảm xúc anh đã hoà hoãn hơn lại tiếp tục giải thích, trái tim đập bình bịch vì chột dạ cũng dần ổn định lại.
''Tôi xem bé như cháu ruột mà nuôi nấng cho tới bây giờ, tôi nào nỡ hành hạ bé cứ, nếu không phải cậu Giang...''
Lá gan bà ta cũng thật lớn, đang giải thích mà cũng dám ám chỉ anh cũng không phải loại người dịu dàng gì cho cam. Ý nói rất rõ ràng, người hắn nên tin tưởng là bà ta chứ không phải Giang Thư Vũ.
Với ý nghĩ bản thân đã làm việc hơn chục năm cho Hạ gia, chăm sóc cho Hạ Dư Úc mỗi khi hắn vắng mặt, bà ta có đầy đủ tự tin tuyên bố rằng người mà hắn tin tưởng chỉ có thể là bà ta, vì thế liền thao thao bất tuyệt nói những cực khổ khi chăm sóc bé, lại ám chỉ anh không phải loại người tốt, có ý đồ với tài sản của hắn.
Càng nói hắn càng cảm thấy buồn cười, môi mỏng nhếch lên một chút nhìn bà ta đang tâng bốc bản thân. Nhưng nghe đi nghe lại cũng chán, hắn lên tiếng cắt đứt lời bà ta:
''Cô Lưu, hình như cô hiểu lầm gì đó thì phải? Từ nãy tới giờ... Tôi chỉ đang cảm kích cô đã chăm sóc tiểu Úc mà thôi nhỉ?'' Đôi mắt đang híp lại đột nhiên mở to kinh ngạc nhìn bà ta, trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-xuyen-thanh-nguoi-vo-chuyen-tim-duong-chet-cua-tong-tai/2718072/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.