Dương Sỹ đứng trước bếp, khéo léo đảo đều các nguyên liệu trong chảo, hương thơm của món ăn từ từ lan tỏa khắp căn phòng.
Hắn luôn tự tin về khả năng nấu nướng của mình, mỗi món ăn đều được chuẩn bị tỉ mỉ, chăm chút.
Lê Sơ đứng bên cạnh, nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên. "Anh... thật giỏi giang. Không ngờ anh lại nấu ăn ngon như vậy."
Dương Sỹ quay lại, ánh mắt dịu lại khi thấy cậu nhìn mình, nhưng trong đôi mắt đó vẫn không thiếu sự khinh miệt và lạnh lẽo.
"Chỉ là một vài món đơn giản. Em không biết sao, Lê Sơ?"
Cậu hơi cúi đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Mặc dù hắn có thể tỏ ra dịu dàng trong những khoảnh khắc như thế này, nhưng cậu biết rõ, đó chỉ là một lớp vỏ bọc mỏng manh che giấu sự cuồng loạn bên trong hắn.
Khi bữa ăn hoàn tất, Dương Sỹ đặt bát lên bàn, ngồi xuống đối diện cậu, nhìn cậu chằm chằm như thể đang chờ đợi phản ứng.
"Ăn đi" Hắn nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đầy sự ép buộc.
Lê Sơ không dám từ chối, cậu gắp một miếng ăn và thử.
Vị ngon khiến cậu bất ngờ, nhưng đồng thời cũng khiến cậu cảm thấy một nỗi sợ hãi lạ lùng.
Hắn có thể làm mọi thứ hoàn hảo, kể cả việc khiến cậu cảm nhận được nỗi sợ trong từng miếng ăn.
Dương Sỹ nhìn thấy vẻ mặt của cậu, nụ cười xuất hiện trên môi hắn. "Ăn ngon không?"
Lê Sơ gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-va-tinh-nhan-thich-lua-gat/3722710/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.