Trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng, Dương Sỹ tựa người lên ghế sofa, giữa những làn khói thuốc mờ ảo
Hắn ngước mắt nhìn Lê Sơ đang đứng lặng lẽ cách đó không xa, giọng trầm thấp nhưng mang theo chút mỉa mai:
"Lâu rồi... rất lâu rồi, không ai quan tâm đến tôi. Chỉ có khói thuốc này là ở bên tôi, không phản bội tôi."
Lê Sơ nhìn điếu thuốc đang cháy dở trên tay hắn, đôi mắt ánh lên chút lo lắng. "Anh... anh vẫn chưa bỏ thuốc sao?"
Dương Sỹ khẽ nhch môi, nụ cười chẳng mang chút vui vẻ nào. "Từ khi bị em phản bội, tôi đã bắt đầu hút nó. Biết là có hại, biết là ngu ngốc... nhưng tôi không dứt ra được. Có lẽ là nghiện rồi."
Cậu im lặng, ánh mắt rũ xuống.
Lời nói của hắn như một lưỡi dao găm sâu vào lòng cậu, từng chữ một đều nặng nề và đau đớn.
Hắn dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía cậu
. "Nhưng mà..." Hắn đứng dậy, bước từng bước chậm rãi về phía cậu. "Có vẻ, em mới là người sợ tôi nhất. Sao vậy,
Lê Sơ? Sao em phải sợ hãi như vậy?"
Lê Sơ lùi lại theo bản năng, đôi mắt mở to cảnh giác. "Tôi... tôi không sợ anh. Tôi chỉ... chỉ là không quen..."
Dương Sỹ cười nhạt, tiếng cười khẽ vang lên đầy ám ảnh. "Không quen? Hay là sợ tôi làm gì em? Em nghĩ tôi sẽ làm gì đây?"
Cậu siết chặt tay, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Trong lòng cậu, ký ức về những lần hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-va-tinh-nhan-thich-lua-gat/3722709/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.