Trong căn phòng tĩnh lặng, ánh đèn vàng dịu hắt lên khuôn mặt đầy u ám của Dương Sỹ.
Hắn ngồi tựa vào ghế sofa, tay cầm ly rượu, ánh mắt như bị lạc vào khoảng không vô định.
Trước mặt hắn, hiện lên phút giây nhìn thấy bức tranh cậu vẽ trên phòng ,vẫn còn những nét bút chưa khô hẳn.
Đó là một bức chân dung. Nhưng người trong tranh lại không phải hắn.
Hắn đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt chợt tối lại.
Bàn tay hắn run rẩy chạm vào cánh cửa ,ngón tay lướt qua từng đường nét tinh tế trong trí tượng ấy về bức họa
do.
Đôi mắt người trong tranh ánh lên sự dịu dàng, là ánh mắt mà cậu đã đặt toàn bộ trái tim mình vào.
Dương Sỹ khẽ cười, nhưng đó là nụ cười đầy cay đắng.
Hắn thì thầm, giọng khản đặc" Lê Sơ..."
"Người trong lòng em... chưa bao giờ là tôi, phải không?".
Câu nói ấy vang lên trong không gian trống rỗng, như một lưỡi dao cứa sâu vào lòng hắn.
Hắn nghiến răng, sự đau đớn biến thành một cơn giận dữ không thể kiềm chế.
Cánh cửa mở ra ,thấy cậu đã dán lại bữa tranh ấy.Hắn như con thú gầm lên ,bước lại gần,lại một lần nữa...
"Roet!!!"
Tiếng giấy rách vang lên sắc lạnh, hòa cùng tiếng thở dốc của hắn" Hộc... hộc..."
Bức tranh vừa mới ghép lại,trước mặt cậu một lần nữa lại bị xé tan.
Những mảnh tranh rơi lả tả xuống sàn nhà, như những mảnh vỡ của trái tim hắn.
Hắn bước tới đôi mắt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-va-tinh-nhan-thich-lua-gat/3722708/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.